MƯA
Những hạt mưa bao vây và chia cắt chúng tôi
Mỗi người lính khoanh vùng nằm một võng
Mưa ru ngủ trên mái tăng nhịp trống
Mỗi chiếc võng im lìm trĩu nặng những tâm tư
Những ngả đường vội vã đi qua
Có bao điều quên đi, rơi vãi
Mưa như người nhặt nhạnh gom góp lại
Đến trả ân cần rồi lặng lẽ ra đi
Một kỷ niệm xưa chẳng có ý nghĩa gì
Một cơ hội vô tình tiếc mãi
Một lỗi lầm không bao giờ chuộc lại
Một ấn tượng lạ kỳ có thật đến không tin...
Trong cơn mưa tất cả hiện lên
Tất cả hiện lên trong chiếc sàng tinh khiết
Hồn tôi rung như lá rừng xanh biếc
Mưa của trời lọc sạch bụi hồn tôi
Tôi lắng nghe mình trong lắng tiếng mưa rơi
Trong tiếng mưa rơi có điều gì vọng lại
Trong tiếng mưa rơi có hàng nghìn câu hỏi
Tôi không muốn lặng im cũng chẳng muốn trả lời
Cậu bé nào đi trong tiếng mưa rơi
Cậu bé ấy là tôi - hai mươi năm về trước
Hai đứa tôi giờ vẫn chung mơ ước
Hai giọt ước mơ còn đọng lại một nỗi niềm
Không thể nghĩ về tương lai trong tiếng mưa rơi
Hiện tại bỗng quên đi gợi nhớ về kỷ niệm
Khi biết lắng nghe mưa, tôi đã già, tôi hiểu
Trong mưa lắng nghe mình, tôi như nắng sau mưa...
Đoàn Tuấn
< Lùi |
---|