Nỗi buồn trăn trối
có những lúc ngã lòng
tôi vịn câu thơ mà đứng dậy
(Phùng Quán)
Sứ mệnh của thơ? Thơ có quái gì sứ mệnh
Chỉ trêu hoa giỡn nguyệt đùa thôi
Máu trong tim chảy ròng ròng trên giấy
Cũng mất tăm như mưa trút bên trời?
Câu thơ viết của ngàn ngày mộng mị
Còn buốt đau - đọng lại tiếng thở dài
Nàng có nhớ hay chỉ là phút chốc
Nghe thoáng qua như gió thổi ngoài tai?
Có những lúc “vịn câu thơ đứng dậy”
Phùng Quán ôi! Tôi đang “phút ngã lòng”
Từng con chữ của linh hồn yếu đuối
Chẳng thấy gì ngoài một sắc hư không?
Đường khấp khểnh vẫn còn thăm thẳm bước
Vịn vào đâu đi hết một kiếp người?
Tôi chỉ có một tình yêu phía trước
Nàng hiện thân của bóng mát xanh tươi
Nàng đã đến trong đêm dài rét mướt
Ngọn lửa khơi xa đang có thật đó mà
Tôi vịn vào một niềm tin không tắt
Để đi qua. Đi hết cõi người ta
Thơ? Ừ thơ, nào có gì sứ mệnh
Chỉ là tôi ngốc dại đớn đau hoài
Dẩu ảo tưởng một mình em nhan sắc
Vẫn vịn vào hy vọng sự đầu thai
Thơ là em. Em là nguồn bão trút
Từng dòng đau con chữ sắp nhoẹt nhòe
Chỉ đọng lại một nỗi buồn trăn trối
Câu thơ tôi vang vọng có ai nghe?
(2.3.2011)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|