Nhà văn Nguyễn Đông Thức, Đoàn Thạch Biền - những người thực hiện Tập san Áo Trắng hiện nay (2012)
Đêm qua nằm mộng thấy em
Sáng nay thức giấc bỗng thèm sân si
Cà phê đen giọt đắng ly
Tan trên đầu lưỡi giống khi hôn người
Mấy câu thơ tôi viết đâu đó bỗng vọng về trong trí nhớ. Thì ra, môi hôn, nếu có hương vị cà phê cũng làm cho đời sống của tình nhân thêm một phần thú vị đấy chứ? Và tôi - một người yêu sách - luôn nghĩ đến sách khi được ngồi nhâm nhi cùng những giọt đắng. Một cảm giác dịu dàng và chia sẻ. Đã đôi lần tôi nghĩ, tại sao không nghĩ đến cách quảng bá tinh hoa của sách đến người khoái cà phê? Cả hai cùng có lợi.
Tranh vẽ về truyền thuyết chính loài dê đã phát hiện ra cây cà phê
Vĩnh biệt GS - Nhà giáo Nhân dân Lê Trí Viễn:
MỘT NHÂN CÁCH LỚN TRONG NGÀNH GIÁO DỤC
Thời đi học, chúng tôi thường nghe các bạn bên Sư phạm kể về thầy Lê Trí Viễn (1918-2012). Một ấn tượng khó quên nhất với tôi vẫn là tính cách mô phạm của thầy. Khi nhận được đơn xin phép sinh viên, việc đầu tiên thầy xem đơn viết có… đúng ngữ pháp, chính tả? Nếu viết sai, thầy gạch bỏ, sửa chữa, giảng giải rồi trả lui cho họ, phải viết lại chỉnh chu thầy mới ký. “Rằng quen mất nết đi rồi”. Thầy hóm hỉnh chọn một câu Kiều để nói về tính cách này.
GS - NGND Lê Trí Viễn (1919- 2012)
TRONG CÁI NHÌN CỦA NGƯỜI TRẺ
Trong lãnh vực sáng tác văn học, không phải cứ có cuộc thi, có đầu tư, có “phát động phong trào” là có tác phẩm tốt. Có những năm mùa màng văn học thất bát. Tìm mờ mắt, đếm mỏi tay vẫn không thấy, không nhặt được một nhúm thóc nào là “đỉnh cao của thời đại”. Ngược lại, có những năm lại nở rộ nhiều vụ gặt khiến công chúng hào hứng, tung hô. Cứ thế, năm tháng lại đi qua. Và thời gian, quái quỷ thời gian, nó lại sàng lọc một cách công bằng và tàn nhẫn. Có thể Giải nhất của hôm nay, nhưng qua ngày sau đã trôi tuột vào lãng quên. Và cũng có thể ngược lại chứ sao?
1.
Ngày nay, người ta coi trọng nghề báo lẫn nhà báo và trong nhiều năm qua, khoa Báo chí của các trường Đại học vẫn có số thí sinh nộp đơn dự thi nhiều nhất. Nhưng thuở nghề báo mới đi những bước chập chững vào xã hội Việt Nam thì thiên hạ do không hiểu về nghề nên có những đánh giá rất... lạ lùng! Ở đây chúng tôi chỉ xin trích dẫn hai mẫu hồi ký của hai nhà báo kỳ cựu trong làng báo Việt Nam.
Cho đến nay tôi có thể quả quyết: nhà văn Lê Văn Nghĩa là người “cứng đầu”! Ai đời, từ thuở mới cầm bút đến nay đã ngoài ngũ thập nhưng anh chỉ “chơi” một thể loại: trào phúng!
Ai khen, ai chê anh cũng nhún mình “cảm ơn”, rồi lại tiếp tục “lên đường” ngao du cùng điệp viên Không Không Thấy, đại gia Ðại Văn Mỗ, Hoa hậu phường Cây Mít, thậm chí có lúc anh còn khoác vai tung tăng với Thằng láu cá, Vua lừa, Trùm cá độ...
Truyện dài của Lê Văn Nghĩa (NXB Trẻ)
Từ đó, hình ảnh về nhà văn trào phúng Lê Văn Nghĩa đã định hình trong tâm trí bạn đọc.
Theo thông tin từ Ban tổ chức, Hội sách TP.HCM lần thứ VII sẽ diễn ra từ ngày 19.3.2012 đến 25.3.1912 TẠI Công viên Lê Văn Tám. Năm nay có gần 200 đơn vị tham gia với 500 gian hàng sách, 200.000 tên sách với hơn 20 triệu bản sách được trưng bày. Rõ ràng, mua sách vẫn còn là thú vui của nhiều người, cho dù các loại hình nghệ thuật nghe, nhìn đang đứng ở vị trí “thượng phong”. Chị Mai, một đồng nghiệp của tôi thỏ thẻ: “Em đi mua sách, nhất là lọai sách văn học nước ngoài, chỉ mới nhìn tựa sách là đã muốn rinh ngay quyển đó về nhà”.
Tại sao?
Một truyện ngắn của "nhà Quảng Nam học" Nguyễn Văn Xuân. Chỉ mang tính minh họa. Tư liệu L.M.Q
Phải nói ngay, Người Sành Điệu không phải do tôi tự nhận. Trên một chuyên mục cố định của báo Pháp luật TP.HCM, nhiều người viết và cùng ký tên chung Người Sành Điệu. Tương tự Bút Bi của báo Tuổi Trẻ. Hoặc Tư Trời Biển trên báo Tin Sáng ngày trước v.v...
Vài năm trở lại đây, nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân đã làm một việc phi thường: tìm lại các bài báo của nhà văn hóa Phan Khôi. Điều khiến ông khó xử lý nhất là bút danh Tân Việt, Thông Reo... in trên báo chí Sài Gòn thập niên 1920 - 1930. Bởi làm sao có thể xác định chính xác đâu là bài viết của Phan Khôi? Diệp Văn Kỳ? (theo tôi biết, có thể còn có thêm Nguyễn An Ninh nữa). Bởi đó là bút danh chung của họ khi xuát hiện trên chuyên mục cố định của báo Trung Lập, Thần Chung...
Nhà thơ Lê Minh Quốc qua hí họa của họa sĩ Còm đăng trên báo Tuổi Trẻ Cười
Với những bạn nhậu đáng quý, trong tôi, có Đam San (1946 - 5.5.1998). Đọc lại các ấn phẩm quay ronéo phát hành trong phong trào đấu tranh SVHS tại đô thị miền Nam, ta biết sáng tác của anh được phổ biến khá nhiều. Anh viết nhiều thể loại, nhưng nhiều nhất vẩn là thơ.
Thơ Đam San hay, rất hay. Thậm chí, theo tôi có thể xếp anh ngang hàng với những cây bút thơ như Ngô Kha, Hữu Đạo Trần Quang Long, Trần Vàng Sao. Bài Thơ tôi bây giờ là tuyên ngôn thơ của Đam San. Một tinh thần phản chiến dữ dội... Nếu chọn lấy chừng mươi bài thơ tiêu biểu nhất của phong trào đấu tranh của SVHS tại miền Nam trước 1975, dứt khoát phải chọn, phải có bài Thơ tôi bây giờ của Đam San.
Chiều nay vào goolge tìm kiếm Đam San không có một thông tin nào.
Buồn.
L.M.Q
XI.2012
Cuối tháng 3. 1994, chúng tôi có mặt tại Hà Nội tham dự Đại hội Nhà văn trẻ lần IV. Dịp này, tôi có đến thăm nhà thơ Tế Hanh tại căn phòng nhỏ chừng 20 mét vuông tại Khu tập thể số 10 Nguyễn Thượng Hiền. Nhờ vậy, nay trong sổ tay tôi còn ghi lại khá nhiều tài liệu về ông.
Nhà thơ Tế Hanh (1921- 2009)
Trang 74 trong tổng số 79