Trịnh Lê Văn, Vũ Ân Thy, Hồng Thanh Quang, Lê Minh Quốc tại Hà Nội
Trong ngôn ngữ tiếng Việt, tôi khoái nhất là từ “ăn”. Này nhé! Ăn nằm, ăn ngủ, ăn ảnh, ăn ké, ăn bẻo (ăn chặn), ăn bòn, ăn bóng (ăn nhờ), ăn chõm (ăn phần của người khác) ăn khảnh (ăn ít, theo ý muốn mình), ăn hoang v.v...
Đến nay nhà văn Nguyễn Nhật Ánh vẫn là một “hiện tượng” đáng kinh ngạc: Nếu xếp toàn bộ tác phẩm của anh, kể cả những lần tái bản thì chắc chắn sẽ... cao gấp 5 lần chiều cao 1 mét 60 của anh; khá nhiều tác phẩm của anh lọt vào “mắt xanh” của nhiều đạo diễn để dựng thành phim, thành kịch; nhiều tác phẩm được “phóng tác” thành truyện tranh, chuyển thành sách nói cho người khiếm thị...
Lâu quá không ghé lại quán Đo Đo. Hôm kia đến với các anh Ân, Đức béo, Lưu Đình Triều, Nguyễn Minh Nhựt và Ngân Bình bỗng dưng thấy khác. Chỗ bạn bè hay ngồi, nay được gọi là bàn số 13. Nơi này, vào mùa mưa thỉnh thoảng có tiếng dế. Nhờ thế, anh Ánh có cảm hứng viết bài tùy bút cảm động về tiếng dế tuổi thơ in trên báo SGGP cách đây một năm.
21.9.2011-20:35
Nhà văn Trần Nhã Thụy
NVTPHCM - Giữa đám đông ồn ào, náo nhiệt của những cơn say tưởng chừng như bất tận, Trần Nhã Thụy vẫn lặng lẽ và kiệm lời. Những lúc ấy, anh thường ngước mắt nhìn về một cõi xa xăm nào đó. Anh đang ngồi với mọi người, nhưng dường như cái linh hồn đa cảm, nhạy cảm kia đã bay mất hút đâu rồi.
Có thể giữa niềm vui tầm thường, giữa những ham hố trần tục này, anh đang lặng lẽ để mơ về một cõi nào đó của riêng mình. Hình ảnh của nhà văn Trần Nhã Thụy đã đến với bạn đọc giữa thành phố công nghiệp ồn ào cứ như gã nhà quê lơ mơ, nhưng lại gợi mở nhiều hấp dẫn…
Lần đầu tiên, tôi gặp nhà thơ Vũ Ân Thy ở đâu? Chắc chắn tại tòa soạn báo Sài Gòn Giải Phóng. Đã chừng hai mươi năm rồi. Bẵng đi một thời gian dài không gặp lại, tình cờ hôm trước ngồi ở quán Đo Đo lại chạm ly với anh.
Anh vẫn không khác xưa.
Ít lâu sau ngày khai trương tại đường Nguyễn Hữu Cầu, quán Đo Đo chuyển về đường Thạch Thị Thanh, theo tôi, đây là thời kỳ “hoành tráng” nhất của quán Đo Đo khiến độc giả của Nguyễn Nhật Ánh mê tít thò lò.
Vì các phòng trong quán được sắp xếp từng “chủ đề” riêng theo tên tác phẩm Nguyễn Nhật Ánh, ví dụ trẻ nhóc thì vào phòng “Bàn có năm chỗ ngồi”; ai đi có đôi có cặp thích thơ mộng được đưa vào phòng “Trại hoa vàng” hay “Hạ đỏ”; các cô gái thường chọn phòng “Nữ sinh” hay “Những cô em gái”; nam thì vào phòng “Thằng quỷ nhỏ” hoặc “Những chàng trai xấu tính"... Đại khái thế.
tranh lê minh quốc: "bàn có... hai chỗ ngồi"?
Trang 77 trong tổng số 79