NGÔ NGUYỆT HỮU: Thơ tặng thi sĩ Lê Minh Quốc

 

(A, mưa rây rây như Má sàn gạo ngoài hàng hiên, cái ngày anh còn bé xíu nấp sau cánh cửa, để tránh ánh nhìn cầu xin của những cô gái cùng xóm ngang tuổi đứng lố nhố trước sân.

Tự dưng, anh muốn làm thơ tặng thi sĩ Lê Minh Quốc.

Thơ vầy:)


"Phong trần nhưng vẫn mặc quần,

Thư sinh dẫu đã cởi trần từ lâu.

...


Đời vui chấp gì nông sâu,

Tuổi chơi mây trắng ngang đầu cứ bay.

...


Tàn đêm rồi lại đến ngày,

Để trong đơn lẻ bàn tay rất buồn".

 

anh-do-do-9

Từ trái: Ngô Kinh Luân (NGÔ NGUYỆT HỮU), Lê Minh Quốc, Trần Hoàng Nhân


N.N.H

 

Cùng một chủ đề:

Thơ TRƯƠNG NAM HƯƠNG tặng LÊ MINH QUỐC

Thơ ĐOÀN TUẤN tặng LÊ MINH QUỐC

Thơ LỰU ĐÌNH TRIỀU tặng LÊ MINH QUỐC

Thơ TRẦN HOÀNG NHÂN tặng LÊ MINH QUỐC

 

Nguyễn Thành Nhân

NHỮNG GÃ THẤT TÌNH KHÔNG CÔ ĐƠN

(Tặng Lê Minh Quốc)

Có thể nào xé rách trời xanh
Bằng lời của chim mềm như hơi thở..."

(Thơ LMQ)

Tôi đọc bài thơ của Quốc
Chợt ngậm ngùi nghe lại nỗi đau riêng
Thời con trai mơ giấc bình yên
Có giấc mơ nào không thơm hương tóc
Tình là mơ thôi hay tình có thật
Sao vẫn nhói đau mỗi lúc nhớ về ...

Tôi cũng ôm cơn ốm sốt tương tư
Cũng trăn trở từng đêm vì nỗi nhớ
Một tiếng chim chìm trong giông gió
Lạc loài nào thấu đến trời xanh ...

Tôi và anh, hai gã thất tình
Thức trắng làm thơ, nuốt sầu vào dạ
Làm bao nhiêu thơ ...bao nhiêu thơ... chở đầy thương nhớ
Mà vẫn ngu ngơ nào thốt nên lời
Những bước chân vô tình dẫm nát tim tôi
Chắc Quốc cũng nghe nỗi buồn ứa máu
Ôi những xót xa ta lặng thầm cất giấu
Chợt đêm đêm gào xé giấc không tròn
Lời của chim không thể nào xé rách trời xanh
Ta uống giọt tương tư cay xé miệng ...

Đêm nay dưới trăng tôi một mình đối diện
Với hồn tôi chợt thấy có anh về
Ta cụng đầu thân ái giữa vần thơ...

Vầng trăng trong rơi xuống đậu hiên nhà ...

1989

N.T.N

Chia sẻ liên kết này...

 
 

CHÚC MỪNG NHÀ GIÁO LÊ HƯNG NHẬN KỶ NIỆM CHƯƠNG


Mặt trận vinh danh Kỷ Niệm Chương,

Lê Hưng nhà giáo rạng tông đường.

Trà thơm huynh đệ tình tha thiết,

Rượu lạt bạn bè nghĩa mến thương.

Đạo lý luân thường luôn thắm đượm,

Bể dâu trầm mặc vẫn tơ vương.

Thiện Nhân chủ tịch vừa ban thưởng,

Cao quý vô cùng Kỷ Niệm Chương.

 

Vĩnh Xuyên đề tặng

 

imagehehungVKD

imageRR-1Le-Hung-VKD

Vợ chồng nhà giáo, lương y Lê Hưng VKD thời trẻ & hiện nay

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Lâm Bích Thủy: Thi sĩ BÍCH KHÊ & tình bạn


Bích Khê với Hàn Mặc Tử

Hàn Mặc Tử tên thật Nguyễn Trọng Trí, sinh năm 1912 mất vào ngày 11.11. 1940; quê Quảng Bình, nhưng sống và qua đời tại Qui Nhơn - Bình Định. Đã xuất bản tập thơ “Gái quê” (1936). Bích Khê sinh ngày 24.3.1916 tại xã Phước Lộc, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi. Ông là con thứ chín trong một gia đình nho học yêu nước, có ông nội là Lê Trọng Khanh đỗ Cử nhân năm Tự Đức thứ 21 (1868), làm quan đến chức Viên ngoại lang Viện cơ mật.

 

2mo-bich-khe

Mộ Bích Khê hiện nay tại Quảng Ngãi (ảnh: Internet)

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ VŨ QUỲNH PHƯƠNG: Bản dịch SUOI HOA - A Life in the Arts

 

Trang web www.leminhquoc.vn đã post bài viết Suoi Hoa - Alife in the arts của Kelly L. Le. Thú vị với bài viết này, em Lê Vũ Quỳnh Phương - học sinh THPT ở Bà Rịa - Vũng Tàu đã dịch sang tiếng Việt. Em vừa đạt Huy chương Bạc trong kỳ thi tiếng Anh trực tuyến khối 11 quốc gia. Trong quá trình dịch, có đôi từ em phân vân, chẳng hạn: "The Falling Action of Success, riêng 2 từ The Falling Action  trong văn thơ có nghĩa là: xung đột giảm dần .... Nhưng trong bài này, em đành dịch theo nội dung: Chấp nhận thực trạng"...

 

phuongR

Em LÊ VŨ QUỲNH PHƯƠNG

Chia sẻ liên kết này...

 
 

NGUYỄN VỸ: Một kỷ niệm với nhà báo HỒNG TIÊU


Vừa rồi trên facebook  của nhà văn Nguyễn Đông Thức có status như sau: Một buổi chiều dạo trên đỉnh núi Phương Mai” (Đôi lời: Nghề báo ngày xưa là một nghề rất được trọng vọng, chớ không như bây giờ nhà báo "lề phải" bị chửi như chó, nào là bồi bút nào là văn nô... Đọc bài này (trích từ cuốn tự truyện Tuấn - Chàng trai nước Việt của nhà văn - nhà báo Nguyễn Vỹ, chủ tạp chí Phổ Thông ở miềnNam trước 1975) cảm thấy hãnh diện về ông già: nhà thơ-nhà báo Hồng Tiêu Nguyễn Đức Huy. Xin cảm ơn bạn Phạm Công Luận đã trích gởi)”.


Tuan-chang-trai-nuoc-vi-tERRR

Tuấn, chàng trai nước Việt của nhà văn Nguyễn Vỹ (1912-1971)


Xét thấy bài viết này hữu ích, lý thú do đó tôi xin phép post lại trên trang web www.leminhquoc.vn

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Lê Hưng VKD: Biển đảo quê hương


Nước tôi rộng dài biển đảo

Hoàng Sa, vạn lý Truờng Sa...

Tổ tiên bao đời kiến tạo

Hải trình vuợt hết phong ba

Nuớc tôi rộng dài biển đảo:

Hoàng Sa, vạn lý Truờng Sa...

Dân Việt ngàn đời vẫn bảo:

- Muôn năm là ĐẤT QUÊ NHÀ !

 

Imagehoang-satruongsavnRR

 


Tôi luôn nhớ: quê huơng nhiều biển đảo,

Và thuờng xuyên nhắc bảo cháu con thông:

- Quần thể Hoàng Sa, máu thịt cha ông,

Đến Truờng Sa hải truờng... xuôi vạn lý

Cờ Tổ quốc trên hải biên yêu quí

Nhớ nguời xưa bao thế kỷ dựng xây

Ôi thiêng liêng lãnh hải nuớc non này

Tâm ghi khắc rằng đây: TRỜI ĐẤT VIỆT

Truờng Sa VIỆT NAM: biên cương nối kết

Hoàng Sa VIỆT NAM: bất diệt muôn đời

 

(Tháng 6-2016)


Lê Hưng VKD

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Cao Thoại Châu: NHỮNG CÂY BÀNG VUÔNG QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA


Tổ quốc tôi những cây bàng vuông

Đội lính tiền phương ra biển Đông giữ đảo

Đối mặt với phong ba bão táp

Phần thắng bao giờ cũng thuộc về cây

Tôi ở đây trên đất liền này

Nghe tiếng sóng báo tin thắng trận


Những cây bàng xa quê

Vẫn gửi màu xanh về

Mấy trăm năm lưu đồn trấn thủ

Lớp này vàng lớp khác lại xanh lên

Tổ quốc đặt tên cây Phong ba Bão táp

 

images166393_6

Cây bàng vuông (ảnh: Internet)


Sống cả bằng nước mặn

Chân vẫn vùi trên cát

Nắng cháy da người lạnh cóng đêm đêm

Cây dám chết cho người được sống


Những cây bàng vuông

Cũng là ngư dân đem cá tôm về

Vừa là lính vừa là phên giậu

Vì quê nhà phải thường trú xa quê


Lá bàng vuông

Là tờ giấy khai sinh ký ngoài hải đảo

Mấy ngàn năm người nước tôi đã hiểu

Có dấu lăn tay của tổ tiên mình


Tổ quốc lâm nguy cây làm lính tiền phương

Không thể nào khác được

Dẫu ở xa không phải xa biền biệt

Vẫn ung dung trên đất của mình

 

C.T.C

(14-6-2014)


Cùng một tác giả:

CAO THOẠI CHÂU: Một ít tiếng lóng Sài Gòn

Chia sẻ liên kết này...

 
 

PHAN VĂN THỊNH: Vô ngôn

 

Mai rồi bình phục nước non...

Ngàn năm sợi khói có hờn biển dâu?


Rằng thôi cũng một nhịp cầu...

Mà gieo chi lắm âu sầu thế nhân

 

d0542ede46-b-largeRR

 

Lặng nghe sương khói ăn năn

Dẫu không lời cứ trong ngần trời xanh


Kiếp trăm năm mấy kẻ thành...

Nghìn năm sợi khói mãi tranh biển trời

 

P.V.T

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Lâm Bích Thủy: Về bút danh YẾN LAN, HÀN MẶC TỬ, CHẾ LAN VIÊN


 

Trong làng thơ Việt Nam, người ta hay nhắc đến một nhóm thơ của Bình Định. Nhóm thơ ấy gồm bốn chàng trai còn rất trẻ, mỗi người mỗi vẻ, thương nhau như anh em ruột thịt; quây quần bên nhau dưới ánh trăng vàng chập chờn bóng tháp Chàm cổ kính, liêu trai; cùng nhau đọc sách, ngâm thơ; cùng vui buồn với những cuộc dâu bể và sáng tác những vần thơ để lại cho đời. Về nhóm thơ này, trong cuốn “Phong trào thơ mới 1932 -1945” giáo sư Phan Cự Đệ cho rằng, có cả Bích Khê và Hoàng Diệp. Ông vẫn giữ ý kiến của mình khi tái bản. Điều này, không đúng, nhà thơ Quách Tấn khẳng định: “Tứ linh chỉ có 4 người: Hàn, Yến, Quách, Chế. Mỗi người mang tên một linh vật. Hàn Mặc Tử là long, Yến Lan là lân, Quách Tấn là qui, Chế Lan Viên là phụng". Theo bác Quách, người đầu tiên dùng bút hiệu của nhóm Tứ linh trong thi đàn là Hoài Thanh.

 

-hoa-lan-vu-nu-moRRRi-nhat-d

 

Bút danh Yến Lan

Trong làng văn, ai cũng tìm cho mình một bút danh mang ý nghĩa khó quên; người thì lấy tên làng, tên dòng sông quê hoặc một kỷ niệm nào đó trong đời. Chắc chắn chỉ có ba tôi, người duy nhất lấy tên hai thiếu nữ yêu mình làm bút danh. Lúc ấy, thầy Lâm Thanh Lang (tên thật của Yến Lan) nổi tiếng người hay thơ, duyên dáng và đẹp trai. Các nữ sinh thường đọc thơ và truyện ngắn của thầy trên các tạp chí với bút hiệu Xuân Khai. Nói về bút danh Xuân Khai, bác Quách Tấn cho rằng:  “do câu thơ cổ “xuân khai hoa bản địa” mà ra”. Tài thơ và cách ăn nói nhỏ nhẹ, có duyên của chàng Xuân Khai làm xiêu lòng nhiều thiếu nữ. Dáng người phong độ, gương mặt ưa nhìn, ánh mắt trong sáng, tất cả toát lên vẻ thông thái khiến các thiếu nữ ở thị trấn nọ đêm nhớ, ngày mong. Trong giờ học, có lúc thầy đang giảng, bỗng khựng lại; các học sinh nam phát hiện ra một thiếu nữ đang tình tứ liếc nhìn khiến thầy bối rối...

Lớp học của thầy, có hai thiếu nữ khá dễ thương; họ cùng tầm tuổi và vóc dáng. Cô tên Yến, cô tên Lan. Hai cô thương nhau như chị em ruột, đi đâu cũng có nhau. Cả hai đều thương thầm nhớ trộm, mê thơ và giọng đọc của thầy. Một hôm, không biết là vô tình hay cố ý, hai cô nói rõ to như để thầy nghe được: “Tao với mày chơi thân nhau như vầy, sau này có lấy chồng, chỉ lấy chung một người thật đẹp trai làm chồng, để chúng mình khỏi xa nhau” . Nghe lóm trọn câu nói của hai nữ sinh, thầy Lang tủm tỉm cười ý nhị! Ít lâu sau, cô Yến theo gia đình chuyển vào Nha Trang. Tình bạn của họ bị chia xa. Cô Lan vẫn đều đặn một mình đến lớp thầy Lang học.

Tôi không biết ba tôi đẹp trai cỡ nào mà má tôi cũng hay nói tới điều này. Còn anh Quách Giao, con bác Quách Tấn nói với tôi rằng: “Ba em hồi trẻ đẹp trai lắm đó, thiếu nữ nào thấy cũng mê chứ không phải mình má em đâu”.

Tuy nhiên, cha cô Lan không thuận tình vì cho rằng nhà thầy không môn đăng hộ đối. Không lấy được chàng thi sĩ, cô Lan nhất quyết đi tu. Cô vào tu tại chùa Sư Nữ ở Phan Thiết. Cả nhà tỏa khắp nơi tìm. May có bà chị họ đi lễ Phật, gặp, lén báo tin về gia đình. Chàng thi sĩ họ Lâm khăn gói theo anh trai cô, vào tận chùa đón về. Và bài thơ “Phan Thiết” có 18 câu đã ra đời. Xin trích:

Ôi Phan Thiết, sông Cầu, Lăng Cô, Đà Nẵng

Đến một lần chỉ để nhớ mãi không khuây

Đêm lạnh, tóc mai dầm hướng gió

Nặng tình xanh trăn trở giữa chăn đơn

Tôi thức uống bầu sao từng hớp nhỏ

Gạn vô lòng chất biếc mỗi tình thương

(4/1944)

Sau bước ngoặc này, cô Lan và thầy Lang gắn bó hơn. Hai người vẫn lén rủ nhau xuống bãi biển Qui Nhơn, ra Đập Đá bằng xe ngựa rất lãng mạn. Cha cô thấy họ quá quyết tình, đành chấp nhận để con gái cưng lấy chàng thi sĩ mà không màng đến nữa việc có môn đăng hộ đối hay không. Cô Yến ở Nha Trang nghe tin, gửi thư ra động viên, vun đắp cho hai người nên duyên vợ chồng và tế nhị rút lui lời thề lấy chung chồng năm xửa năm xưa!

Tội nghiệp, trong lần đi tản cư, chiếc thuyền chở gia đình cô Yến bị lật, làm chết hết! Biết tin, chàng thi sĩ Xuân Khai, nhớ lời thề ngây thơ của đôi bạn, và để kỷ niệm tình bạn của họ, ông thay bút danh Xuân Khai ra Yến Lan

Bút danh Hàn Mặc Tử

Ông Hàn tên thật là Nguyễn Trọng Trí. Khi mới bước vào làng thơ, ông lấy bút danh Minh Duệ Thị; bút danh này ít ai biết, ông đổi là Phong Trần. Nhìn vóc hạt thư sinh của ông, bác Quách Tấn chọc vui: “Anh người mảnh mai như cây sậy, làm sao chịu được Phong Trần mà ước”; và một bà cụ thâm nho ở Qui Nhơn khuyên: “Tên này không phù hợp với tính cách và dáng vẻ của ông, nên đổi lại đi.” Ông Trí bèn lấy chữ đầu của nơi sinh “Lệ Mỹ” và chữ đầu của quê cha “Thanh Tân” ghép lại thành “Lệ Thanh”. Ông rất vừa ý bút danh này.

Nhưng khi hỏi Quách Tấn thì được nghe: “Bộ anh ngó dễ thương mà hiệu Lệ Thanh nghe cũng “yểu điệu thục nữ”, vậy tôi gọi anh là cô Lệ Thanh cho thêm duyên”. Ông Trí chẳng nói gì, ít lâu sau, bạn đọc thấy tên Hàn Mạc Tử trên các báo. Hàn Mạc có nghĩa là ”rèm lạnh”, ông cho là độc đáo, đến khoe với nhà thơ Quách Tấn... Bác Tấn cười mà rằng: “Kể cũng ngộ thật. Tránh kiếp Phong Trần lại đi làm khách hồng nhan. Sợ kiếp hồng nhan đa truân lại đi làm kiếp Rèm Lạnh. Tránh lờ chui vào lưới, sao lẩn quẩn quá thế?” Ông Trí bực quá nói: “Vậy biết đặt thế nào cho vừa lòng anh?”. Bác Tấn bảo: “Nếu đã có rèm mà thêm bóng trăng vào, hỏi còn cảnh nào nên thơ bằng?”. Ông Trí bàn với bác Tấn một lúc, rồi lấy bút vạch thêm vành trăng non lên đầu chữ a ra chữ ă. Chỉ thêm một cái dấu thôi mà nghĩa khác hẳn. Từ “Rèm lạnh” giờ thành “Bút mực.”

Sau đó, ông Trí thích chí nói: “Đã có bóng trăng rọi vào, thì từ nay danh tôi cũng như thơ tôi sẽ mỗi ngày mỗi thêm rạng ngời như bóng trăng”.

Bút danh Chế Lan Viên

Trên báo Văn Nghệ - Người văn, khi phỏng vấn Yến Lan: “Nghe nói, bút hiệu của nhà thơ Chế Lan Viên xuất phát từ tình bạn với ông?”, ba tôi trả lời: “Nói đúng hơn chữ “Lan Viên” là từ tên tôi và một bài thơ của tôi. Hoan (tên thật của Chế Lan Viên) làm thơ từ lúc 12, 13 tuổi, đầu tiên lấy bút danh từ những địa danh ngoài quê hương Quảng Trị như: Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai. Khoảng 1934, biết tôi sắp xa nhà xuống Qui Nhơn học. Đêm trước ngày ra đi Hoan có tới Chùa chơi với tôi. Thấy trời đã tối mà cha tôi vẫn thắp đèn dầu tưới lan, tôi xúc động làm bài thơ:

Rồi đây mỗi ngã một thân đơn

Con ngọn đèn xanh, cha mảnh vườn

Đêm lụi đèn tàn ai gạt bấc

Vườn lan ai ấy tưới thay con

Khi nghe tôi đọc hết bài thơ, Hoan xúc động rơm rớm nước mắt. Sau vài giây im lặng, Hoan chậm rải nói “Mình muốn làm một cái gì đó để kỷ niệm bài thơ và tình bạn của chúng ta”. Rồi, Hoan đã thực hiện lời nói ấy. Các bài thơ đăng trên “Tiếng trẻ” sau này, Hoan đều lấy bút danh là “Lan Viên”. Đến năm 1936 Hàn Mạc Tử có bài thơ “Thi sĩ Chàm” tặng Hoan, ghi mấy chữ là “Tặng Chế Bồng Hoan”. Nhà thơ Nguyễn Viết Lãm nhân lúc đến thăm bạn, ở bên bờ đầm Thị Nại, nơi Hoan đang trọ học. Xem thấy dòng đề tặng ở trang sách, bèn góp ý với Hoan “Hoan nên ghép hai tên lại làm kỷ niệm”. Lúc ấy, bản thảo tập “Điêu tàn” vừa xong, Hoan lấy bút danh “Chế Lan Viên” và gửi cho Nguyễn Xuân Sanh, nhờ in ở Hà Nội. Từ đó trên thi đàn văn học Việt Nam, người ta thấy bút hiệu Chế Lan Viên".

L.B.T

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Lâm Bích Thủy: Tình bạn YẾN LAN & CHẾ LAN VIÊN

 

Thuở ấy, nhà chú CHẾ LAN VIÊN  nằm phía tay phải, sát chân tường cửa Đông thành Bình Định; nay thuộc khu vực Nhà trẻ thị xã An Nhơn. Thành cửa Đông không to như bây giờ; trên có cái lầu nho nhỏ, để vừa chiếc bàn và hai ghế đẩu. Ba tôi - nhà thơ Yến Lan, ở tại chùa Ông, cách thành chừng 300m. Ban ngày, ông đến, rồi cùng chú Chế leo lên lầu tâm sự, đọc sách, làm thơ. Chú Chế gọi nơi đây là “Lầu tư tưởng”, hay “Lầu thơ”. Bởi vậy ba tôi mới có thơ rằng:

Lầu cửa Đông có nghe em tâm sự

Em đi trong tình sử của lầu thơ…

15nhatho92

Nhà thơ CHẾ LAN VIÊN

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Trang 70 trong tổng số 92

Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com