Thơ NGUYỄN TẤN ON

 

Sình quán Quảng Ngãi, sống tại Đà Lạt, hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Lâm Đồng, nhà thơ Nguyễn Tấn On đã xuất bản những tập thơ như THƠ TẶNG NGƯỜI, PHƯỢNG XƯA, HỒN QUÊ, CHUÔNG GIÓ, VŨNG NHỚ, THOÁT NẮNG, 99 BÀI LỤC BÁT và đã có những giải thưởng văn học như giải nhất thơ lục bát của tập san Áo trắng, giải tư của tạp chí Sông Hương, giải nhì của tạp chí Du lịch, tặng thưởng tác phẩm hay của tạp chí Lang Bian.

Nh-tho-Nguy_n-t_n-OnRRR

Nhà thơ Nguyễn Tấn On

Thỉnh thoảng "ta dại ta tìm nơi vắng vẻ", tôi đã lên Đà Lạt và đôi lần đối ẩm cùng bạn thơ Nguyễn Tấn On. Anh hiền lành và nhiệt tình với mọi người. Đã đọc thơ anh, tôi càng quý mến anh hơn. Thật lạ, trong thơ anh - nhất là lục bát - anh luôn đau đáu về xứ Quảng bằng vần điệu và tâm tình như đang trò chuyện với chính mình. Nỗi nhớ quê đã làm nên diện mạo thơ Nguyễn Tấn On. Đọc và sẽ thấy ở đó một nỗi niềm da diết đến không nguôi. Nếu không là người nặng lòng với cố hương, tôi đố ai tìm được tứ thơ độc đáo: nhớ quê, anh vào sân ga mua vé tiễn (chừng 2 ngàn đồng) để có cảm giác mình cũng đang về quê. Chùm thơ này, sẽ còn ở lại trong trí nhớ người yêu thơ. Mà, trong đời, có những câu thơ đến và lại đi cũng là lẽ thường tình. Là nhà thơ, ngại gì, cứ viết đi. Đã nhiều lần tôi đã nhủ tôi như vậy Nguyễn Tấn On ạ.

L.M.Q

VIII.2012

 

 

NHỚ QUÊ

Tôi có ai đâu

Mà đưa tiễn

Nhớ quê

Mua vé hai ngàn

Vào ga làm người đưa tiễn

Nhìn

Những cánh chim

Về vườn xưa chốn cũ

Bầy se sẻ đậu trên bờ cỏ mượt

Mổ vu vơ hạt nắng mùa xuân

Những con tàu nối thêm toa

Xe đò thêm lượt

Bao nhiêu người hối hả

Tay xách, vai mang

Quảy gánh một tình quê

Ai cũng có

Mẹ cha, quê hương là một

Con không về xin mẹ chớ chờ mong.

 

BẾP QUÊ

 

Bếp quê dành hũ dưa chua

Cơn mưa vỡ tiếng sấm mùa núi xa

Mẹ ngồi gom ánh chiều tà

Bừng lên ngọn lửa khói à ơi bay

 

SÔNG QUÊ

 

(Tặng TRẦM THỤY DU)

Khi mẹ ra sông Trà vo gạo

Con cá Bống vùi cát nhột bàn chân

Cha lên núi lượn củi về đun bếp

Nhìn trời xanh Thiên Bút Phê Vân

Những ngày mưa nguồn chớp bể

Gió giật áo tơi cha kéo vó mùa giông

Cá bông kho hôm đi học về trễ

Vui cùng bạn bè

Té nước dưới trời đông

Thời gian lớn lên theo từng con nước

Dòng sông cạn ánh tà dương

Để chiều vương vạt nắng

Phố lấn bãi bồi

Cá bống tha phương

Em lấy chồng xa nhớ bến sông giặt giũ

Tôi rời quê nhớ cá bống sông Trà

Hai mươi năm áo cơm lận đận

Thêm bao năm... có quên mất mùa xa...?

Bạn vào thăm mang cho cá bống

Chút tình quê nhớ chốn chôn nhau

Sợ ngày về mất đôi bờ xe nước

Sông quê ơi! Da diết một câu hò

 

VƯỜN QUÊ

 

ồn ào

vượt ra ngoài

ồn ào

bình yên

vượt ra ngoài

bình yên

con âm thầm móc võng hai đầu cây ổi

chim sâu về nhảy nhót thật ngây thơ

bầy se sẻ nô đùa cùng hạt nắng

tiếng chim gù ngoài bờ ruộng phơi rơm

hương thơm

vượt ra ngoài

hương thơm

thổn thức

vượt ra ngoài

thổn thức

cây chanh bên giếng, ngày chủ nhật

tiếng gàu khua giọt nước vỡ trong ngần

gió đong đưa, lá chao lòng vá nắng

nắng trổ hoa trong vườn cũ, con nằm

biết bao lần cuối tuần về thăm mẹ

vườn nhà quê mùi mít chín nao lòng

lặng lẽ

vượt ra ngoài

lặng lẽ

mẹ khẽ gọi nhẹ như là hơi thở

về thôi con !

Chiều đã xuống cạn ngày

 

CHỔI QUÊ

 

Chổi quê quét tiếng dậy thì

Ai gom lá đốt khói đi xanh vườn

Nắng làm căng những giọt sương

Để tôi thức dậy lộn đường sáng nay

Cảm ơn chú mực ngủ say

Nó không sủa được giữa ngày người dưng

Thập thò chân bước ngập ngừng

Qua rào ăn trộm chút gừng tình yêu

Dậy thì yêu, dậy thì liều

Tại vườn lá đổ muôn chiều, tại thu

Chổi quê tiếng quét như ru

Đã mòn đến cán vẫn ngu ngơ tình

 

CHỢ QUÊ

 

Chợ quê quảy gánh buồn hiu

Rộn ràng chào hỏi những điều dân gian

Chợ quê nghĩa xóm tình làng

Bán mua cho nợ để quàng mùa sau

Một đầu gánh mấy buồng cau

Đầu kia gánh cháu chưa nhàu mùi hương

Gánh chung một mớ rau vườn

Nghe thương tiếng gióng trên đường làng quê

Chợ quê bạc nhỏ không chê

Nấm rơm một rổ cá trê còn bùn

Chợ quê mái rạ đụp đùn

Nắng soi nón vá mưa luồn áo tơi

Chợ quê tôi nhớ cả đời

Khi xa nghe thiếu tiếng mời, chợ quê

 

MƯA QUÊ

 

Buổi về vấp một cơn mưa

Ướt vai lục bát sông xưa tím dòng

Trường Tiền cong nhịp chờ mong

Bàn chân chai bước long đong - tôi về

 

Đưa tay hứng giọt mưa quê

Giọt trong tay bụm, giọt  về với sông

Giọt rơi vỡ trắng ruộng đồng

Giọt đau đáu chảy vào lòng rưng rưng

Giọt em vui, giọt mẹ mừng

Bên hiên hàng xóm giọt tưng tửng sầu

 

Cơn mưa trút xuống tình đầu

Tôi về người bỏ đi đâu...? Hỡi tình...!

Đẫm cơn mưa lạnh rùng mình

Tiếng chuông Thiên Mụ giật mình - va mưa

 

HỒN QUÊ

 

Có con thuyền giấy trên sông

Chở cơn mưa nhỏ bềnh bồng tuổi thơ

Lớn lên cùng với ước mơ

Rời quê ra phố nắng ngờ ngợ qua

Bỏ quên lối nhỏ triền hoa

Bìm bìm hoa dại tím tà áo thôn

Trống tuồng chiều gõ bồn chồn

Bỏ cơm quên áo để hồn đẩu đâu

Lá chanh nội nấu gội đầu

Dỗ dành bên giếng đi đâu vội vàng

Ngoài sân có chú bướm vàng

Chập chờn cánh mỏng bên giàn mướp quê

 

Mười năm xa xứ nay về

Bờ lau dế gọi tỉ tê cong cành

Mười năm về hái hoa chanh

Giếng xưa vọng tiếng dỗ dành hồn quê

 

VỀ QUÊ

 

Ta về tìm lại chút hương

Đã lâu ta ở phố phường rong rêu

Dòng sông soi một cánh diều

Khói đồng ai đốt cho chiều mù cay

Ta về không rượu mà say

Khoai lang lùi cháy hương bay ngát đồng

Áo tơi bật gãy mấy đông

Treo lên vách đất vẫn mông mênh trời

Ta về lượm tiếng à ơi

Hiên lòng gió thổi rối bời đống rơm

Ai về nhóm bếp nấu cơm

Cơm sôi buồn chín tàn rơm đỏ tình

Lời ru cong vút mái đình

Hoa cau tiếng rụng rập rình vầng trăng

N.T.O

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com