THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - TÔI CHẠY THEO THƠ - THAY LỜI TỰA

Lê Minh Quốc - TÔI CHẠY THEO THƠ - THAY LỜI TỰA

Mục lục
Lê Minh Quốc - TÔI CHẠY THEO THƠ
THAY LỜI TỰA
TÔI CHẠY THEO THƠ
NGHĨ VỀ THƠ
THƯ GỬI NÀNG THƠ
TỪ ĐÂU ĐẾN
CA NGỢI ĐỒNG TIỀN
CHUYỆN NGHỀ
NGHỀ VĂN
THI PHÁP
NGỒI NHÌN MÂY TRẮNG
SÂN KHẤU
CHỊU CHƠI
CHỌN CHỮ
TÌM GIỮA TRANG THƠ
ĐỪNG TƯỞNG BỞ
CON CÓC
CẢM HỨNG SÔNG THƠ
SỰ TÍCH CỦA THƠ
LÀM VIỆC THIỆN
TỰ TRÁCH
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ
THƠ TRONG ĐỜI
THƠ TRONG THƠ
THI SĨ
NÀNG THƠ THẾ KỶ XXI
HÔN THƠ MỘT CHÚT
NGẪU HỨNG TỪ THƠ TUỆ TRUNG THƯỢNG SĨ
TÂM SỰ CỦA DIỄN VIÊN NGÔI SAO
UỐNG TRÀ
UỐNG BIA
TRƯƠNG CHI
NGÀY THỨ SÁU
CÂU CÁ
VÂY MƯỢN
TỰ VẤN
ĐỜI SỐNG
SOI GƯƠNG (1)
SOI GƯƠNG (2)
SOI GƯƠNG (3)
CHIẾC ĐỒNG HỒ
CHIẾC LÁ
GIỌT NƯỚC
NGỌN NẾN
ĐỌC LẠI “NỖI ĐAU CHÀNG WERTHER” CỦA GOETHE
HỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG
ĐI RA ĐI VÀO
S.O.S
HỘI NGỘ
TRƯA CÂM
NGHỀ ĐI RONG
MÊ CHỮ
PHÙ PHIẾM
NỖI BUỒN THÁNH THIỆN
MỘT CHỦ NHẬT
PHẢN BỘI
ĐỊNH NGHĨA VỀ NỖI NHỚ
CHỐNG LẠI CHÍNH MÌNH
VAN XIN
MOBI FONE EM
ĐÁM CƯỚI
THƠ TÌNH ĐÊM SINH NHẬT
ẤM ÁP NGÀY DÀI
NGÀY LÀNH THÁNG TỐT
NHỮNG NGÀY TRONG SẠCH
THẮP ĐUỐC TÌM NGƯỜ
GIEO HẠT GIÓNG
XEM TRANH NGỰA
CHUYỆN CỦA HAI NGƯỜI
AN ỦI
TRÁI CHÍN
ĐI TRÊN SÓNG
CHÀNG NGỐC
DẬY THÌ
NGUYÊN VẸN
PHIÊU BỒNG
ĂN CỎ
ĐÂU RỒI?
TRONG NGÔI NHÀ CỦA GÃ ĐỘC THÂN
KẺ LẠ
NIỀM VUI CỦA TRẺ NHỎ
CŨNG LÀ VUI
ĐÊM TRỞ GIÓ
SINH NHẬT
CHỌN LỰA
NHỮNG NGÀY EM ĐI XA
TỰ SỰ NỬA KHUYA
THƠ MỪNG SINH NHẬT 41 TUỔI
NHỮNG NGÀY VUI
DỖ EM
VẺ ĐẸP
SỢ QUÁI GÌ
QUỐC ƠI
THƠ ƠI
Tất cả các trang

 

THAY LỜI TỰA

1.

đóng cửa lại viết

cánh rừng dòng sông con suối hiện lên trang bản thảo

nhân vật đi đứng nằm ngồi lao nhao láo nháo

rồi cũng hết đời văn

rồi cũng vào mùa xuân

rồi cũng xanh lộc biếc

chẳng lẽ đợi đến lúc tóc bạc rồi mới tiếc

thời gian đã qua?

tôi nào dám dậy sau tiếng gà

rạng sáng đã lao vào bàn viết

gió thổi ngoài sân

chim reo mùa tết

nhắm mắt bịt tai quên hết

viết rồi lại viết

uống cà phê cầm hơi

trán toát mồ hôi

viết

cảm hứng gì cái nghề keo kiệt

lấy chữ đổi ra tiền

tiền tiêu rồi cũng hết

lấy chữ đổi ra danh

danh phai dần không còn dấu vết

một ngày kia tôi chết

còn để lại gì không?

đừng nản lòng

2.

đời sống nhà văn như Ngu Công dời núi

có dời được đâu sức đã kiệt rồi

núi sừng sững

văn chương là thứ đồ chơi con trẻ

những muốn lưu danh mà giương cung bắn sẻ

mũi tên bay ngoài cõi vô cùng

sẻ vẫn thản nhiên hồn nhiên tiếng hót

nào hay biết gì đâu

những muốn lao vào bể dâu

làm nên sáng tạo

những chỉ nhặt được vài trang văn lơ láo

lượm được vài bài báo

kiếm ăn

tôi ngồi vào bàn với hăm hở của kẻ đi săn

nòng súng giương lên tay siết cò tiếng nổ

đạn trúng con cheo

tưởng giết được hổ

đạn trúng con mèo

tưởng giết được thỏ

huênh hoang

ngoài cửa nắng xuân đi ngang

cắm cúi viết nên tôi chẳng biết

mơn trớn thiên nhiên ngọn gió thu vàng

tôi chẳng hay

chao ôi cái nghề chết tiệt

đi săn không được gì mà cầm súng mỏi tay

3.

lặn dưới đáy đại dương tìm ngọc trai

ngọc đây rồi nhiều quá

tôi nhặt đầy hai tay

nhặt nữa

dù đang mệt lã

dù sắp ngã

nghẹt thở

dưới biển sâu

nhặt nữa

nhặt nữa

nhặt nữa

thời gian gọi tôi lên vì đời sắp đóng cửa

ngoi đầu lên

thấy trên tay chỉ toàn sỏi đá

4.

với tâm thế của một người nông dân vất vả

một nắng hai sương

tôi bước vào văn chương

cắm mặt xuống trang viết

lấy tâm trạng nối mạng với internet

cày ra thơ

ù ù bên tai ngọn gió hư vô

thổi nhòe nét chữ

thở hụt hơi

suối cạn nguồn rồi mà con cá vẫn bơi

bơi quái gì chỉ giẫy đành đạch

giống như tôi viết lách

cảm hứng mòn rồi

khô kiệt cả mồ hôi

đừng nản lòng

hạt đã gieo trên mái ngói

mai kia mùa vàng reo phơi phới

hạt đã gieo trên núi

mai kia sẽ tượng hình dòng sông

hạt đã gieo trong lòng

sẽ hiện lên con chữ

như sống như ăn một ngày hít thở

5.

một chuyến viễn du ra biển cả

giong buồm lên đối mặt với đại dương

ra khơi...

26.IX.1997- 6.I.2002



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com