THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI - NGỦ QUÊN CHO ĐẾN SÁNG MAI

Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI - NGỦ QUÊN CHO ĐẾN SÁNG MAI

Mục lục
Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI
BẤT LỰC
THÈM KHÍ TRỜI ĐỂ THỞ
VẾT THƯƠNG
KỶ NIỆM LÝ CHÍNH THẰNG
NHỮNG THÁNG GIÊNG XANH
GẶP Ở ĂNGCO VÁT
ĐỘC THOẠI VỚI THÚY KIỀU
SAU CÁNH GÀ
TÔI DẪN TÔI LÊN ĐƯỜNG
THIÊN THẦN
CHÂN DUNG NÀNG
TÔI CHẠY VÒNG QUANH
VẼ TÔI
BÀI CA TỪ BIỆT
TRONG TÂM TƯỞNG MỘT NGƯỜI
XANH BIẾC CUỘC ĐỜI
NGỦ QUÊN CHO ĐẾN SÁNG MAI
HỚT TÓC ĐÊM XUÂN
LỜI RU CỦA GIÓ
NGÃ BA
THƠ TÌNH THÁNG CHẠP
NGÀY MƯA
KHI GẦN MƯỜI BẢY TUỔI
ĐỊNH NGHĨA VỀ ĐẤT NƯỚC
NHỮNG CON CHỮ
THƠ TRÍCH TRONG SỔ TAY
MÈO ĐÊM
TÔI ĐI HỌC
GIẤC MƠ TUỔI NHỎ
ẢO TƯỞNG
TÔI VẼ MẶT TÔI
TỪ NAY TÔI ĐÃ NÊN NGƯỜI
XEM TRANH TRONG RỪNG
SỰ TÍCH CON DÃ TRÀNG
ÔNG GIÀ MÙ CHƠI GUITAR
CHUYỆN TÌNH VÉ SỐ
ĐỊNH NGHĨA VỀ EM
GỌI MÃI TÊN EM
TÌNH CỜ GẶP LẠI
CÒN CHA GÓT ĐỎ NHƯ SON
KINH NGHIỆM
TƯỞNG TƯỢNG
GIẤC MƠ
SOI GƯƠNG (II)
CHIỀU XƯA
BÀI TANGO LY BIỆT
ĂN TRƯA Ở NHÀ MỚI
GỬI ĐÀ NẴNG (II)
CHIỀU CUỐI NĂM CANH NGỌ
KÝ ỨC
NGHĨ VỀ HOA GIỮA CHỢ HOA
NGẪM NGHĨ BUỔI SÁNG
CHIẾC GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI TỰ BẠCH
DƯỚI MÁI NHÀ CỦA EM
ĐỌC LẠI ALEXIS ZORBA
KHI ĐỨNG NGOÀI VỈA HÈ NHÌN SÁCH ĐẠI-HẠ-GIÁ
TỪNG GIỌT CÀ PHÊ ĐEN
VALENTINO
Tất cả các trang

 

NGỦ QUÊN CHO ĐẾN SÁNG MAI

đêm đơn độc nên tôi đành bò lên mái nhà

để tìm một chỗ ngủ

tôi tìm ra tôi cạo râu sạch sẽ

bằng lưỡi dao vừa cắt cổ gà

tôi thấy em trần truồng bước qua

mười ngón tay khép nép

đang vung vãi mùi hương trinh tiết

trên môi tôi thơm như lộc biếc

tôi liếm sạch môi nhưng thèm khát đắng linh hồn

đừng tự sát bằng sự cô đơn

đừng làm tình bằng nỗi buồn đơn độc

tôi căm thù thi sĩ thiếu tài lại thừa tâm

suốt một đời chỉ biết thủ dâm

trên trang giấy trắng

đêm không xanh không vàng và không nắng

tôi lắng nghe cây cỏ thở ra thơ

đợi chờ trên trời đổ xuống cơn mư¬a

tắm gội hết nhọc nhằn cơm áo

để tìm tôi mặt mày lơ láo

ngồi bật dậy quẹt lửa đốt điếu thuốc xua bóng đêm

tôi cảm thấy thèm thân thể của em

để tiêu khiển cho hết thời gian

đêm dài quá

tôi tìm tôi qua những đàn bà nằm hớ hênh như con sâu ngủ quên trên lá

những con sâu chui rúc ở xương sườn

hát lời ca tình ái

tuổi ba mươi ba đau lưng nên tôi thèm chống gậy

như chống ngòi bút lội qua trang giấy đen

làm thơ như một thói quen

những bài thơ có chức năng giống vòng hoa tang lễ

vĩnh biệt đau buồn thương tiếc phân ưu

đêm tối đen đi tới đi lui

tôi vẫn không đi hết

trên chiều dài thân xác

em đang nằm dang rộng cõi đam mê

đêm đơn độc gọi những cánh sao khuya

lẻ loi thắp sáng trên nền trời tăm tối

tôi bò lên mái nhà đọc kinh sám hối

ngủ quên cho đến sáng mai

và trái tim còn đập nhịp ở trên tay



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com