THỂ LOẠI KHÁC Tạp bút LÊ MINH QUỐC: Không phải ai cũng biết… ghen

LÊ MINH QUỐC: Không phải ai cũng biết… ghen

 

khong-phai-ai-cung-bi-t-ghen

 


Dù không yêu, không còn thương, mỗi lần nhìn thấy cái bổn mặt ấy đã ngấy đến tận cổ, chán tận họng nhưng rồi “người ta” vẫn thể hiện tính sở hữu bằng mọi cách. Có thể nhìn ra ở một góc độ khác, tỷ như “ăn không được phá cho hôi”. Đó không phải ghen, cách gọi đúng tên vẫn là sự trả thù nhuốm mùi vị của kẻ tiểu nhân.

Bản chất của ghen là gì? Là còn yêu thì mới ghen - nhằm đạt đến mục đích cuối cùng là kéo “một nửa” tìm về chính nghĩa, “tung cánh chim tìm về tổ ấm/ nơi sống bao ngày giờ đằm thắm”. Thế nhưng trên hành trình gian nan này, không phải bất kỳ ai cũng biết ghen một cách có… nghệ thuật.

Ngày hôm kia, sau một vài ly có chất men, anh bạn tôi đã khật khừ và thốt ra cay đắng: “Phen này, dứt khoát, tớ phải di lị cho bằng được”. Tôi ngạc nhiên tợn bởi biết rằng, chuyện này nếu xẩy ra chẳng khác gì có đang đi ngoài đường bỗng vấp chân, nhìn xuống đất lại thấy… cái va ly chứa đầy vàng! Vâng, chuyện ấy không thể xẩy ra. Do thân thiết nên tôi biết lâu nay tình cảm vợ chồng của hắn ta rất nồng nàn hạnh phúc, chồng đâu vợ đó, dính nay như sam. Vậy hà cớ gì nay hắn ta tuyên bố một câu “xanh rờn”, hoành tráng đến thế?

Giây lát sau, hắn kể, đại khái, mới đây thôi, như mọi người đàn ông khác đã có vợ là hắn “say nắng”. Ừ, cô bé mới tuyển vào làm chung phòng mới “chanh cốm chip hôi” đến bắt mắt. Nhìn thấy vóc dáng thon thả, thanh tân mơn mởn ấy, hắn cảm thấy như đất lún dưới chân, trái tim đập thình thịch như… trai mới lớn! Không rõ, lúc đó, hắn có tỏ tình bằng thơ của Huy Cận hay không? “Vậy đó, bỗng nhiên mà họ lớn/ Tuổi hai mươi đến có ai ngờ/ Một hôm trận gió tình yêu lại/ Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ”. Thế nhưng có một điều hắn đã tỏ tình, đã hẹn hò và sau đó thế nào nữa nhỉ? Tóm lại, mối tình ấy đã diễn ra ở công ty mà các đồng nghiệp đã rõ năm rõ mười.

Rồi, không rõ do ai mật báo mà vợ hắn biết tỏng. Và tất nhiên là cô ấy ghen. Vào buổi sáng thư hai đầu tuần, khi mọi người có mặt đầy đủ ở công ty, cô vợ xuất hiện và làm một trận đánh ghen “ra môn ra khoai”, long trời lỡ đất. “Này, bây giờ, tớ còn mặt mũi nào nhìn các đồng nghiệp?”, hắn ta hỏi. Tôi chẳng biết an ủi thế nào cho phải đạo. Đã làm thì phải chịu, nhưng chịu bằng cách này thì rõ ràng xấu mặt quá.

Sự ghen tuông là lẽ thường tình, tiếc thay, lúc ấy, ít ai nghĩ ra con đường cho “đối tượng” có thể “rút lui trong danh dự”.

Nhiều người cứ nghĩ đơn giản rằng, hễ mình càng làm to chuyện, càng có nhiều người chứng kiến thì “nửa kia” sẽ lập tức quy hàng, không còn dám cãi chày cãi cối. Than ôi, biện pháp ấy dẫn đến tệ hại nhất vẫn là sự ái đùng đùng nổi dậy khiến họ bất chấp. Muốn ra sao thì ra. Muốn đến đâu thì đến. Mà cái ngưỡng cuối cùng là ly hôn chứ gì? Họ chấp nhận nốt.

Bởi vì rằng, tôi có anh bạn ham hố “đuổi hoa bắt bướm” trong nhà nghỉ, ngờ đâu vào giây phút: “Thiên Thai! Ánh trăng xanh mơ tan thành suối trần gian/ Ái ân thiên tiên em ngờ phút mê cuồng có một lần”, hỡi ôi, ngay lúc ấy, cửa phòng đập ầm ầm và trước mắt là… vợ, con đang đằng đằng sát khí! “Đẹp mặt” chưa? Bẽ bàng chưa? Xấu hổ chưa?

Thử hỏi, với vài trò làm chồng, là cha, anh bạn tôi phải chọn lấy cách giải quyết ra làm sao?

Khi nghe tôi kể chuyện lại chuyện này, chị bạn tôi bỗng bật cười khanh khách và “chốt hạ” gọn lỏn: “Ngốc”.     Sở dĩ nói thế, vì chị cũng đã từng trải qua tâm cảnh “đau đẻ, ngứa ghẻ, đòn ghen” nên thừa kinh nghiệm. Rằng, do biết chồng mình là tay đạo diễn nổi tiếng, đang làm làm nhiều bộ phim ăn khách nên nhiều nữ diễn viên trẻ mới vào nghề sẵn sàng “tình cho không biếu không”. Trong số các mỹ nhân ấy, đáng kể nhất vẫn là cô X -  chồng chị gắn bó sâu nặng nhất. Chị rất cáu, rất ghen nên nghĩ phải làm một cách cho ra trò.

Sau nhiều ngày thăm dò “đường đi nước bước”, biết rõ nhà riêng của tình địch, lựa lúc chồng chưa béng mảng tới, chị đã tìm đến. Không phải đi một mình, chị còn tay bồng tay bế, dắt ba đứa nhóc đi theo. Đến nơi, chị nhẹ nhàng bảo: “Nếu em và chồng chị thật sự yêu nhau, làm sao chị có thể cấm đoán, ngăn cản tình cảm của hai người? Chị rút lui và nhường chồng chị cho em”. Ngưng giây lát, chị gằn giọng rất kẻ cả: “Chị nhường đấy. Với điều kiện là cả hai phải nuôi dạy các cháu người. Nếu không…”. Bỏ lửng câu nói, chị đứng phắt dậy đi một mạch, bỏ lại mấy đứa con đang khóc chí chóe đòi mẹ.
Sau đó, chuyện gì đã xẩy ra?

Ngay lúc ấy, lập tức chồng của chị đã hớt ha hớt hãi đến tận nơi mà… đón các con về nhà. Kể đến đây chị lại cười khà khà: “Chiêu này, gọi là “mưu phạt tâm công” đấy”. Tôi hiểu, tức là “đánh vào lòng người” một cách êm thấm, không ồn ào mà đối phương phải giương cờ trằng đầu hàng ngay tắp lự.

L.M.Q

(nguồn: Báo PN TP.HCM ngày 28.5.2018)

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com