THÔNG TIN CÁ NHÂN Tiêu điểm Lê Minh Quốc TÔI VÀ ĐÀN BÀ của Lê Minh Quốc - * Lời Bạt NẾU TÔI LÀ ĐÀN ÔNG (Chị Đẹp)

TÔI VÀ ĐÀN BÀ của Lê Minh Quốc - * Lời Bạt NẾU TÔI LÀ ĐÀN ÔNG (Chị Đẹp)

Mục lục
TÔI VÀ ĐÀN BÀ của Lê Minh Quốc
LỜI TỰA (Lê Minh Quốc)
* Lời Bạt NẾU TÔI LÀ ĐÀN ÔNG (Chị Đẹp)
* MỤC LỤC
ĐỊA CHỈ PHÁT HÀNH SÁCH THUỘC HỆ THỐNG NHÀ SÁCH PHƯƠNG NAM
Tất cả các trang

NẾU TÔI LÀ ĐÀN ÔNG

 

Mấy hôm nay nói chuyện với mấy cô bạn gái, tự dưng thấy mình cần phải sốt ruột lên một chút cho bằng chị bằng em.

Cô nàng nào cũng thở than vắn dài rên la to nhỏ là bây giờ phải có người đàn ông để nương tựa.

Nhìn quanh quẩn, nàng nào cũng lâm vào cái tình trạng của hội phụ nữ cơ nhỡ chỉ vì một, hai, ba, bốn gã đàn ông. những gã này cũng đã từng là nơi nương tựa của các nàng. Và rồi...

Chuyện gì đã xảy ra nhỉ?

Cái nơi để nương trở thành... nương nhẹ nhẹ rồi mục rỗng và gãy đổ tơi tả? Cái chỗ tựa lâu ngày sờn tróc hết vỏ bọc êm ái bên ngoài, trở thành cứng cỏi thô thiển thậm chí nứt nẻ làm trầy da xước thịt? hay là chính mình gầy yếu hư hao mòn mỏi nhìn những bờ vai vững chãi ngày nào trở thành nguyên nhân của sự cản trở?

 

tay-gap-2

 

Cô bạn tôi yêu một người đàn ông, cô bảo, đã từng là cái đèn trên ngọn hải đăng soi sáng đường cô đi. Bây giờ cũng là ánh sáng đấy, làm cô đau xót xa đôi mắt khi chàng ngày một tiến xa thành công rực rỡ, và cô cứ mãi mãi là cái gọi là đằng sau lưng của sự thành công của một người đàn ông. Ánh sáng ngọn hải đăng bây giờ soi sáng đường đêm của những đôi giày cao gót kiêu kỳ, còn cô thì cứ mãi mang đôi dép xỏ ngón để hòng đi cho nhanh theo kịp anh.

Một cô bạn khác, luôn tự hào vui sướng về cái tự do một mình muốn đi thì đi, muốn nằm thì nằm, muốn ăn muốn ngủ lúc nào cũng được. Rồi cũng rung rinh chao đảo muốn đàn ông, dù người đàn ông một thời yêu ấm của cô đã làm cô chán đàn ông lên đến tận óc. Tự dưng có một ngày cô muốn có cái thăng bằng trở lại bằng cách muốn lấy chồng, hay muốn chồng lấy cô, cách nào cũng được, chẳng ham một mình nữa, đũa có đôi vẫn dễ dàng gắp hơn là đũa đơn, đũa chiếc - dù là chẳng biết chiếc đũa kia có lúc rồi sẽ so le, cao thấp kiếm tìm một chiếc đũa trong đời xứng đôi vừa lứa hơn chăng?

Một cô bạn nữa muốn có một người đàn ông mãi mãi. Cái mãi mãi chắc chắn như cột kèo trong ngôi nhà hạnh phúc. Và cô trông chờ những cái điều mãi mãi mà cô hy vọng sẽ mang lại bằng một con người có cái tên là đàn ông. “Xin anh đừng là khoảnh khắc, để rồi tàn biến hư vô”.

Tôi lại có một cô bạn ngẩn ngơ khi bị gạt ra cuộc chơi hai người một cách nhẹ nhàng như không. Không báo trước, không hay biết, không băn khoăn, không da diết, không đau, không quay trở lại, và như không hề... Cô nói với tôi rằng, cô đã hy vọng có thể thay đổi được con người của anh. Tôi hỏi cô: “những tính cách làm nên con người của anh dù lạnh lùng tàn nhẫn yêu đương phút chốc; hay quan tâm riêng biệt bất cần gì gì đó nhưng lại là những gì hấp dẫn, lôi cuốn say đắm cô ngay từ phút đầu. Tại sao cô lại muốn thay đổi con người đấy?”.

Có cô bạn bảo tôi thế này: “Từ ngày anh yêu chị, anh đã thay đổi nhiều. Đàn ông cũng như một đứa trẻ to xác mà thôi. Chị đã có thể thay đổi được anh ấy mà”. Và tôi cũng nói y như vậy: “Ý định thay đổi một người đàn ông là một điều khờ khạo ngu dại nhất của một người đàn bà”.
Và nhiều nhiều cô bạn nữa, những người đàn bà trong cuộc sống của tôi, họ kiếm tìm những người đàn ông trong cuộc sống của họ...

Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ tha thiết nói rằng:

Tôi chẳng thể nào làm cái nơi để đàn bà nương tựa được. Tôi có những ích kỷ, những cái đáng ghét của một con người bình thường và những nhu cầu cần phải được đáp ứng. Có như thế, tôi mới có thể đáp ứng ngược lại nhu cầu của đàn bà.

Tôi sẽ nói rằng đàn ông đúng là thợ săn...

Và tôi cũng như đàn bà thôi, đàn bà cũng là những người thợ đi săn lùng một nửa kia của họ. Tôi cũng chẳng muốn lăn xả vào để hứng những muộn phiền vương vãi nặng nề của những gã thợ săn đã hưởng thụ xong mồi ngon của họ, để lại xương xẩu cho tôi thu dọn.

Tôi chẳng muốn làm người bác sĩ tâm lý mỗi ngày phải nâng phải đỡ chỉ sợ cái ly đã có vết rạn bây giờ sẽ nứt ra và rơi xuống nền nhà loảng xoảng. người ta chỉ kết tội người làm bể ly chứ chẳng ai đi truy cứu kẻ làm rạn ly bao giờ đâu?

Tôi sẽ kể rằng có khi tôi cũng chán nản lắm chứ, có khi tôi cũng chỉ muốn có một người đàn bà với một linh hồn tử tế kế bên cùng tôi vương vấn với nhau cho hết cái đoạn đời còn lại này. Có khi tôi cũng muốn chỉ có một khuôn mặt quen thuộc mỗi ngày sáng trưa chiều tối.

Tôi chỉ muốn sẽ là người đàn ông duy nhất của đời người đàn bà ấy.

Nhưng mà rồi... tôi cũng như đàn bà.

Tôi cũng sợ, như người đứng kề bên cái vực sâu thẳm, biết đâu rơi xuống sẽ kiếm được bí kíp tu luyện được hạnh phúc sống lâu không già nhưng hai chữ “biết đâu” viết hoa to đùng đoàng che mất cái ánh hào quang của “hạnh phúc có thể”.

Và tôi mỗi ngày nhìn những chú chó giữ nhà ngoan ngoãn buồn tủi bị buộc cổ vào trong một góc cột rồi so sánh với những chú chó tung tăng hoang dại vào mùa tưới mát hết cô chó này đến cô chó khác, cô nào cũng vẫy đuôi hí hửng tí tởn biết ơn.

Và tôi nghĩ, tại sao không?

Why not?

Tôi chỉ là một con người rất bình thường trong một xã hội bình thường, mang cái tên là đàn ông mà thôi. Nếu tôi là đàn ông, tôi muốn người đàn bà của tôi: Nói cho tôi biết tôi muốn gì. Và đừng bao giờ muốn tôi là nơi nương tựa của họ.


CHỊ ĐẸP

 

Cùng một chủ đề:

NHẬN ĐỊNH VỀ TÁC PHẨM Tôi và đàn bà



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com