Lê Minh Quốc (Ảnh: Cao Xuân Sơn)
Tự nhiên nhìn xuống bàn tay
Thấy rãnh sâu tựa luống cày thời gian
Nhọc nhằn vó ngựa mây ngàn
Ngày đi thăm thẳm nắng vàng như sương
Độc hành xa lắc con đường
Chân mây gió cuốn yêu thương níu về
Tôi như cỏ dại nhà quê
Câu thơ bàn phím đam mê còn dài
Gánh tình chưa mỏi hai vai
Bàn chân tiếp tục đường dài nẻo xa
Cõi người thần thánh quỷ ma
Phía sau mặt nạ u oa khóc thầm
Có người tịnh khẩu như câm
Ai nghe tiếng nói ầm ầm sóng vang?
Có người vội vã bước ngang
Biết đâu rẽ dọc là đang quay về?
Tôi như cỏ dại nhà quê
Câu thơ cô độc xàng xê thế nào?
Hãy nhìn núi thẳm non cao
Để nghe tiếng sóng dạt dào yến oanh
Chân trời ngọn cỏ đang xanh
Vội gì tiếng hát vút nhanh về trời?
Ngày vui sóng vỗ xa khơi
Đường xa vó ngựa rong chơi độc hành?
L.M.Q
(8 g sáng ngày 30.1.2014 - 30 Tết Giáp Ngọ)
những sớm mai tôi lại sờ tay lên ngực
thầm hỏi trái tim đã thức dậy chưa
đường xa tít bụi mù
gương mặt người lặng lẽ lặng thinh như câu thơ tĩnh lặng
tôi không nghe gió rú dưới chân mình
những tiếng cười ma cô những trò chơi chính trị
những pano hợm hĩnh chắn ngang đầu
“người ta lớn bởi vì ta cúi xuống”
những câu thơ lép vế trước gươm đao
gươm đã cùn và đao cũng gẫy
những câu thơ như kép hề ngốc dại
cứ vênh vang
những câu thơ ngoan ngoãn xếp hàng ngang
đồng loạt tiến lên
phấn đấu tiến lên
là tôi đấy cũng là tôi tội nghiệp
tôi loại bỏ những cưỡng dâm cưỡng hiếp
những đại dương thân phận lánh xa đời
tôi bịt tai trước tiếng gào củi mục
những kiếp đời nước chảy bèo trôi
tôi lại nhìn tôi trên chiếc gương soi
thầm hỏi tại sao mặt mũi mày méo mó
mộng mị mù mờ mỏi mệt u mê
ngày ngày đi về
không cảm xúc như dậy thì lãnh cảm
đất nước ơi bốn ngàn năm trong điệp trùng súng đạn
có bao giờ ngồi lại hát đồng dao?
sống làm sao khi đang đi phải ngoái lại đàng sau
một lời chào cũng giật mình hoảng hốt
một tiếng mưa trong đêm khuya ủ dột
cũng lê thê tâm sự của nàng Kiều
Nguyễn Du viết Kiều lúc ấy cũng hắt hiu
cảnh giác nắng dẫu là nắng của ngày trong sạch
từng con chữ như oan hồn trong sách
chẳng mở lòng bởi nghi ngại vây quanh
bốn ngàn năm đứa trẻ chẳng trưởng thành
“người ta lớn bởi vì ta cúi xuống”
có lúc nào tôi lắng nghe tiếng sóng
phía biển Đông đang lệch biển xa bờ?
có lúc nào tôi hãnh diện vì thơ
đã khai phóng chân trời sẽ đến?
có bao giờ tôi nhận ra cuộc đời như màn nhện
cuốn lấy ngày và siết chặt cả đêm?
này em này em cho tôi xin một dấu môi thơm
để lãng quên
ừ lãng quên
thi sĩ đêm mưa trên một sân ga xép
mắt đã khép...
L.M.Q
(7.VI.2010)
GÁNH HÁT RONG ĐẦU THẾ KỶ XX
mở mắt ra anh lại nháo nhào
không phải đội đá vá trời
nhưng anh mệt nhoài
lẻ loi một chỗ ngồi
sắp xếp lại từng con chữ
ngày ngốn hết ngày, đêm vạc mòn đêm
anh tìm kiếm ngôn từ cùng mẫu tự
tìm từng chữ
anh tập đánh vần
như đứa trẻ bước lên diễn đàn
đọc diễn văn ca ngợi ngọn lau trắng
niềm hân hoan đời sống nhẹ nhàng trôi
đêm qua bão ngang trời
anh rét run nhớ môi son đã hồng thơm ánh nến
để sáng nay thức dậy
anh lại chạy
tìm hư ảo phía xa xăm
một tinh cầu giá buốt
tâm hồn anh chẳng bao giờ ngập lụt
bởi có em ẩn hiện trong đời
ngay cả lúc mệt nhoài
vẫn là em sẻ chia lời an ủi
anh vẫn tin vẫn còn gió thổi
hương em thơm lộng lẫy trên môi
anh gọi lên sóng biếc vỗ trùng khơi
đã yêu anh như vỗ về đứa trẻ
anh gọi em như trong đời như gọi mẹ
niềm hân hoan đời sống nhẹ nhàng trôi…
L.M.Q
(nguồn: Tập san Áo Trắng 1.2014)
(nguồn: Báo SGGP XUÂN 2014)
Ghi chú:
Bài thơ này viết trong tâm trạng này: http://leminhquoc.vn/lmq/van-xuoi/nhat-ky.html?start=20
Nguyên văn như thế này:
Em rằng: "thơ của em đâu?"
Hãy nhìn mây trắng ngàn lau dặm đường
Phố khuya rừng rực mù sương
Niềm vui ngây ngất ngoài vườn cỏ thơm
Chìm trong ký ức rạ rơm
Bông hoa đã tím hương thơm nồng nàn
Gối chăn ngày nọ còn ngoan
Đằm trong trí nhớ mơn man dấu tình
Hãy nhìn bóng tối yêu tinh
Dòng men rót xuống bóng hình đan nhau
Em rằng: "Thơ của em đâu?"
Mùa vui đang Tết ngàn sau còn bền
Một ngày nắng mới vừa lên
Dấu răng giữa ngực gọi em, em là...
L.M.Q
LÊ MINH QUỐC
THƠ BẢY CHỮ
“trời hỡi, làm sao cho khỏi đói
gió trăng có sẵn làm sao ăn?”
Hàn Mặc ái tình không có Tử
vâng ạ, thưa em, Sống vĩnh hằng…
đời sống nát nhầu như bóng mây
Rimbaud khắc khoải chốn lưu đày
còn tôi lững thững như là gió
con thuyền say gió Con thuyền say
tôi chẳng thèm say chỉ muốn quên
quên người chăn gối gọi là em
thịt da rờn rợn như Đường luật
đối xứng từ ngày xuyên thấu đêm
tôi lại quay về trong cõi mê
tháng giêng hoa cúc thắm vàng hoe
kìa em áo mỏng im lìm rượu
sá gì hờn dỗi lúc xàng xê
đêm ngủ không yên giấc chẳng lành
nhịp thơ tiền chiến gọi mùa xanh
sắc hương đỏ, trắng thơm như máu
tình ái bền lâu bởi lòng thành
tôi có lòng thành của bản năng
bởi nghe sóng vỗ dưới bàn chân
ngu dại là tôi không khéo léo
ma mị làm chi chuyện nói năng
“trời hỡi làm sao…” gió chiều qua
vẫn một người đi một mái nhà
Lửa thiêng vọng mãi lời kinh nguyện
ngao ngán là tôi tựa xác trà
ngao ngán tôi đang nhớ một người
đêm dài lục bát bóng lys tươi
tôi ơi tay gối bàn tay lạnh
quạnh vắng câu thơ nhạt tiếng cười…
L.M.Q
(20.2.2013)
(nguồn: Báo Người lao động XUÂN 2014)
GHI CHÚ:
Bài thơ này viết trong tâm trạng này: http://leminhquoc.vn/lmq/van-xuoi/nhat-ky/1514-le-minh-quoc-872012.html
(nguồn: báo Thanh Niên XUÂN 2014)
Ghi chú:
Cảm hứng bài thơ này là từ bức tranh này:
Tranh sơn dầu của Chị Đẹp LÊ PHƯƠNG THẢO
Trang 32 trong tổng số 37