Lúc chỉ có hai người, bao giờ họ cũng ríu rít như chim khuyên, “gọi dạ bảo vâng” ngọt ngào không chê vào đâu được. Tình cảm vợ chồng ấm áp, mặn nồng, “tôn ti trật tự” cũng rõ ràng. Việc ai nấy làm theo nề nếp đã phân công, chẳng hề có một chút tị nạnh, so đo gì. Dù không quy ước rõ ràng nhưng hầu như ai cũng mặc nhiên thừa nhận và làm tốt vai trò của mình. Có lúc cảm thấy bị thua thiệt một chút cũng chẳng sao. Việc nhà mình, mình biết chứ nào có ai khác xía mắt nhìn vào đâu mà xấu mặt, ngượng ngùng?

Với kiệt tác Truyện Kiều của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du, hầu như bất kỳ người Việt nào cũng thuộc vài câu. Trong 3.254 câu thơ trầm luân khốc liệt số phận của một kiếp người, nàng Kiều có tám lần gẩy đàn. Lần cuối cùng, là lúc nàng tái ngộ Kim Trọng, đã “tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời” sau mười năm năm phiêu bạt gió bụi. Lạ thay, lúc ấy: “Phím đàn dìu dặt tay tiên/ Khói trầm cao thấp, tiếng huyền gần xa/ Khúc đâu đàm ấm dương hòa/ Ấy là hồ điệp hay là Trang sinh?/ Khúc đâu êm ái xuân tình…”.

Niềm vui lớn lao nhất của những người sinh con đầu lòng là lúc nghe con nói. Tiếng nói đầu đời ấy thiêng liêng vô tận, vô cùng bởi âm thanh bập bẹ gọi ba, gọi mẹ. Sự kết nối đời đời đã mở ra từ giây phút ấy. Từ đó, mọi sự giao tiếp đã có thể chia sẻ nhau từ tiếng nói. Ai cũng biết nói. Ai cũng có thể gửi đi một thông tin đến người khác bằng tiếng nói. Vậy, ơ hay, chẳng lẽ ông nhà thơ này đang quá chén? Đã say? Can cớ gì lại bàn chuyện “tập nói”?

Trang 46 trong tổng số 61