VĂN XUÔI Truyện ngắn TÚ HỢI: Một cuộc thi thơ

TÚ HỢI: Một cuộc thi thơ

 

mot-cuoc-thi-tho

CÙNG MỘT CHỦ ĐỀ:

THÁNH THẦN THIÊNG THẬT

BÀI HỌC VỀ HƯU

NGHỆ THUẬT THOÁT HIỂM

VỤ ĐIỀU TRA CHẤN ĐỘNG CỦA Sherlock Holmes

Tội gì phải nai lưng làm "đày tớ

Dân tình tệ bạc quá đi mất

Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!

ĐỘNG CƠ LÀ ĐỘNG CƠ GÌ?

LỜI DẠY CỦA CỤ BÁ KIẾN

Diễn văn trứ danh của ngài Nghị Hách

Ông trời của làng Vũ Đại

"NGHỆ THUẬT" NÓI

"Nghệ thuật" chuẩn bị" vào đời

Chí Phèo tân truyện

Luật... mọc sừng

Phường chèo làng ta

Sự kinh ngạc của Thị Mịch khi lên Kẻ Chợ

Cụ Bá Kiến và Năm Sài Gòn "bàn giao công nghệ"

Chúa Chổm và ông già Noel

Thúc Sinh - Đệ nhất cao thủ võ lâm.... sợ vợ

Dân đen sướng lắm chứ

"BÍ KÍP" QUAN TRỌNG NHẤT

Bí kíp thành công trong mọi cuộc thi "chạy"

Cuội đời mới

Nỗi lòng cụ Ngáo

"KHÔNG SAO" -  NGHĨA LÝ RA LÀM SAO?

LAI RAI NGẪM NGHĨ CHUYỆN ĐỜI

Tội trạng của con kiến

Sự linh nghiệm của một quẻ bói

KHÓ LẮM, KHÓ LẮM CƠ

KINH NGHIỆM NÓI DÓC

Sự đời, đơn giản vậy thôi

THẾ MIỆNG NHÀ MÀY CÓ GÌ?

Vì sao Don Juan ngủm củ tỏi?

SỰ TÍCH RA ĐỜI CỦA CÂU: "MIỆNG QUAN TRÔN TRẺ"

Có tiền xúng xính sướng như tiên?

Vì sao cụ cố cỡi hạc quy tiên?

Nỗi lòng của thầy giáo Thứ

SỰ CỐ NÀY MỚI LÀ SỰ VINH HOA

XIN LỖI, ÔNG LÀ AI?

Cuộc bình chọn bất ngờ vào phút chót

TUYỆT ĐỈNH KUNGFU

Nguồn gốc ra đời câu: "Cháy nhà lòi ra mặt chuột"

VÌ SAO CHỊ DẬU IM LẶNG?

KÊT CỤC BẤT NGỜ CỦA MỘT CUỘC THI THƠ

Danh hiệu mới nhất của Kép Tư Bền là gì?

PHEN NÀY ÔNG QUYẾT ĐI THAY LƯỠI

KHỔ THÂN TIẾNG VIỆT TE TUA MỖI NGÀY

Thời buổi kỳ cục

Tốt quá. Phải đi trước thời đại

Đúng không nào hỡi dân làng ta

ĐỀ THI KHÓ QUÁ! TRÍ TUỆ QUÁ!

XUÂN TÓC ĐỎ SẼ NHẬN GIẢI NOBEL?

Bí mật của Xuân Tóc Đỏ lần đầu tiên công bố

XUÂN TÓC ĐỎ HIẾN KẾ "NHẤT CỬ LƯỠNG TIỆN"

Thêm một tiết lộ động trời về XUÂN TÓC ĐỎ

Bí kíp làm báo của Xuân Tóc Đỏ

"Độc chiêu" của Xuân Tóc Đỏ

LAI RAI TÁN GẪU CHUYỆN ĐỜI

MUA DANH DỄ HAY KHÓ?

TẨU MÃ VI THƯỢNG SÁCH

- Vì rằng, ông phó chủ tịch Hội Nhà văn từng rôm rả tuyên bố: Nước Nam là siêu cường quốc của thơ. Xuất khẩu thành thơ. Ăn với thơ, ngủ với thơ. Văn hóa lùn là văn hóa thiếu thơ. Không thể lùn mãi. Phải cao. Cao cho đến tầm cao thời đại mới là cao, vì thế làng ta tổ chức thi thơ đỉnh cao. Chủ đề kỳ này là Sự đời lắm lố. Hỡi các nhà thơ - người đại diện cho lương tâm lẫn đỉnh cao trí tuệ 4.0! Nào! Hãy vỗ tay đi nào.

Bá Kiến vừa dứt lời, ai nấy đồng loạt, đồng thanh, đồng lòng vỗ tay.

Tóm lại, cuộc thi thơ bắt đầu.

Nhằm gợi hứng cho các nhà thơ đang nhả ngọc phun châu, thi sĩ Xuân Tóc Đỏ oang oang trên mi-cờ-rô:

- Hỡi hỡi các nhà thơ hãy học tập ông Tú Xương mà có những câu thơ sát sàn sạt với thời sự. Thí dụ, thơ rằng:

Khăn là bác nọ to tày rế,

Váy lĩnh cô kia quét sạch hè.

Công đức tu hành sư có lọng,

Xu hào rủng rỉnh, mán ngồi xe.

Bỗng đâu có tiếng hét toáng lên:

- Cũ rồi! Cũ rồi! Thời buổi này còn lố lăng hơn gấp bội phần.

Ai dám lộng ngôn đến cỡ này? Thì ra đó là thí sinh Kép Tư Bền. Xuân Tóc Đỏ nhếch mép cười ruồi:

- Vậy thơ của ngài ra làm sao? Đọc đi! Ban giám khảo xin vểnh tai lắng nghe lời vàng ý ngọc. Xin mời.

Được lời như cởi tấm lòng, Kép Tư Bền đỉnh đạt bước lên sân khấu, đọc luôn:

- Lên Mã Pí Lèng tồng ngồng

Tổng ngổng “đồ lòng” trông thiệt tởm ghê

Khoe gì “của nợ” mà khoe

Xứng danh người ngợm cà kê con bú dù!

Nghe cực đã, cực sướng, cực phê nên Xuân Tóc Đỏ hét toáng lên:

- Giải nhất! Giải nhất! Giải nhất!

Cụ Bá Kiến liền hét lên:

- Láo! Mày láo! Cuộc thi chưa kết thúc, sao mày dám tuyên bố hử?

Bị mắng, Xuân Tóc Đỏ tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, liền dịu giọng:

- Mời thí sinh kế tiếp!

Do nẫy giờ mải mê đọc bảng nội quy của cuộc thi hoa hậu sắp tới, bà Phó Đoan có đến chậm một chút. Cũng chẳng sao. Vừa đến, thị liền ngoác mồm du dương:

- Hoa hậu thì phải tâm linh

Thẩm mỹ cái tỉnh tình tinh cho giòn

Làm thơ phải tránh vần ồn

Còn thi hoa hậu đời còn vui xuân!

Nào ngờ, cụ Bá quắc mắt:

- Câm ngay. Có biết chủ đề của kỳ thi lần này là gì không hử? Xuân với xiếc gì hử?

Ấy thế, thị vẫn cười toe toét:

- Con rùa thì có cái mu

Buôn thần bán thánh, ứ ư dễ òm

Khi vào, khố rách áo ôm

Khi ra có mấy tỉ đờm ngon cơm!

Lập tức, Xuân Tóc Đỏ gào lên:

- Giải nhất! Giải nhất! Giải nhất!

Cụ Bá Kiến gật đầu cái rụp. Thiên hạ, ngơ ngơ ngác ngác, giải nhất cái nổi gì mà thơ lục bát lại gieo sái vần, chữ “ôm” không nhịp theo chữ “đờm” kia mà? Trước lý lẽ chính đáng này, Bá Kiến ôn tồn giải thích:

- “Đờm” là “đồng” đấy! Do náu thân cửa Phật nên mới có đồng tiền của bá tánh. Không mặc áo Phật thì ma nào nó dâng cho? Bá tánh dâng là dâng cho chùa, chứ nào dâng cho cá nhân nào mà nay đòi của mình? Ừ, thì đòi. Đòi đi. Đồng tiền đó ở cửa Phật là tiền công đức, tiền xây chùa, tiền đúc chuông…, chiếm lấy làm của cho riêng mình thì nó lại hóa ra đờm đấy! Nhớ đấy! Răn đấy!

Cụ Bá nói chí phải. Cụ Bá nói chí tình.

Tóm lại, cuộc thi thơ thành công tốt đẹp.

T.H

(nguồn: Báo Tuổi Trẻ Cười ngày 15.10.2019)

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com