VĂN XUÔI Truyện lịch sử Lê Minh Quốc - TƯỚNG QUÂN HOÀNG HOA THÁM - Chương năm

Lê Minh Quốc - TƯỚNG QUÂN HOÀNG HOA THÁM - Chương năm

Mục lục
Lê Minh Quốc - TƯỚNG QUÂN HOÀNG HOA THÁM
Chương một
Chương hai
Chương ba
Chương bốn
Chương năm
Chương sáu
Chương bảy
Chương tám
Chương chín
Chương mười
Chương mười một
Chương mười hai
Chương mười ba
Chương mười bốn
Chương kết thúc
Tất cả các trang

Chương năm

Bắt được giặc Lê Hoan mừng híp mắt

Ai ngờ đâu quan Tổng đã bị lừa!

       Dinh Tổng đốc Bắc Ninh đứng uy nghiêm. Từ xa người ta có cảm giác như một lâu đài trong truyện cổ tích của Walt Disney. Những mái nhà tranh lụp sụp của dân đen trong làng mọc lên trông như sự mỉa mai của tạo hóa – vì sự nghèo nàn ấy càng tăng thêm vẻ đẹp của dinh Tống vốn đã quá sang trọng. Chiều nay, một vài dân đen đã bị nọc ra sân đánh tóe máu vì tội thiếu thuế. Máu lênh láng trên nền gạch Bát Tràng. Quan Tổng đốc đang bực mình lắm. Đã thế giặc Đề Thám lại nổi lên khắp nơi. Y mệt mỏi nằm dài trên bộ tràng kỷ, bà vợ hai múp míp phì nộn đang đấm bóp cho y Bà vợ ba thì châm đóm, nâng dọc tẩu lên tận mồm để y rít từng hơi thuốc phiện. Y nhắm lim dim mắt để tận hưởng khói nha phiến thơm tho.

      Ả phù dung nồng nàn như người tình mơn trớn, vuốt ve. Chao ôi! Những lúc như thế thì kỷ niệm đau lòng và nhục nhã lại được dịp ùa về trong tâm tưởng của y. Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Cớ sao bao giờ y cũng tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua? Y chợt rùng mình. Đau lắm! Nhục lắm! Đó là dịp mừng Quốc Khánh của nước Pháp, để tỏ lòng trung thành với mẫu quốc và để bày tỏ kiến thức của mình mà răn đe đám dân đen, y đã dán một vế đối trên cổng chào trước dinh. Còn cột kia, thiếu vế đối lại, y thách ai đối hay thì sẽ được trọng thưởng. Trước ngày 14-7 đại lễ, thiên hạ được đọc:

     Quần trắng quần đen đừng quần tụ.

     Chơi chữ siêu quá! Dù không nói đến đám dân đen khố rách áo ôm nhưng ai cũng thừa biết, vì bình thường người nam mặc quần trắng còn người nữ thì mặc quần thâm. Và nó còn ngụ ý răn đe ở chữ quần tụ! Quan Tổng đốc hiu hiu tự đắc với vế ra của mình. Bọn quan lại dưới quyền cùng Lê Hoan khề khà bên chén rượu mà làm thơ thưởng nuyệt. Bọn họ mặc quần xanh, nhiễu đỏ đi đứng nghênh ngang mừng thời Nghiêu Thuấn (!) Bỗng ngày sau, trên tờ giấy hồng điều của cột bên kia cổng chào ai đó đã đối lại:

      Nhiễu xanh nhiễu đỏ chớ nhiễu dân.

      Hay quá! Từng chữ đối với nhau không  chê vào đâu được. Từng chữ như những cái tát giáng thẳng vào mặt phèn phẹt như cái mâm của y. Mặt y tái như gà bị cắt tiết. Y sôi gan tím cật. Chẳng biết tác giả là ai mà dám láo xược đến thế? Lập tức ngay hôm đó, y ra lệnh tháo dỡ ngay cổng chào!

     Mỗi lần nghĩ lại là y càng điên tiết. Đang lơ mơ như thế thì y giật nẩy người nghe tiếng lính hầu bẩm báo:

      - Thưa quan lớn, lính dưới xã có giải lên một tên giặc!

     Y bừng con mắt dậy:

     - Sao?

     Người lính hầu lễ phép:

      - Thưa quan lớn, có một tên giặc đang giải lên dinh Tổng đốc!

      Y thở hắt ra:

      - Chỉ có vậy thôi à?

     Người lính khúm núm đứng lắng nghe lời dạy của quan phụ mẫu đang rót đều đều:

     - Chỉ có vậy mà mày dám làm rộn quan lớn à? Mày lại đây!

      Như một con chó sói nằm rình mồi, khi tên khốn nạn nầy vừa bước đến thì y bỗng chồm người lên. Y vớ lấy cây gậy đang để cạnh bộ tràng kỷ. Cây gậy trong tay y liên tiếp quật vào ngực người lính hầu. Hắn quằn quại dưới chân y. Y quát tháo:

      - Mấy bà lui ra! Còn mày! Mày dám láo đến thế à? Chuyện chó đái mà dám rộn quan lớn? Khôn hồn thì mày đứng lên mau! Mau!

      Người lính hầu lồm cồm bò dậy. Mặt mày hắn tái nhợt. Hắn run lẩy bẩy. Run như dẽ. Hắn bước đến gần y. Cánh tay của y tống thẳng vào mặt! Hắn lảo đảo. Mắt tóa đom đóm. Hai bà vợ thấy vậy sợ quá vội lùi lũi thụt lùi vào nhà trong.

    - Thôi, cho mày cút xéo để khỏi bẩn mắt tao!

     Người lính cúi đầu thật sát:

     - Dạ, con đội ơn quan lớn!

    Khi người lính vừa nhanh chân lui bước thì y lại đổi ý:

      - Khoan đã! Mày cho giải thằng giặc đó vào đây cho tao!

     Quan lớn ngồi phịch xuống bộ tràng kỷ. Y hút liền mấy hơi thuốc phiện. Thật là nhọc sức. Y há mồm:

      - Mấy bà đâu? Đem ngay trà nước ra đây!

     Bà vợ cả bước ra đon đả:

     - Mời ông nghỉ mệt dùng trà ạ! Bọn lính lác nhà nầy vậy là láo lắm rồi. Ông dạy như thế là hợp với ý tôi lắm.

       Vừa nói, bà vừa phe phẩy chiếc quạt tìm làn gió mát cho quan. Y mỉm cười hài lòng. Bà cả nầy y cưới từ thuở hàn vi, nhưng gầy như con mắm, chẳng đẻ đái gì được. Y vừa chiêu ngụm trà nóng thì có tiếng bẩm báo:

     - Thưa quan lớn, chúng con xin được phép vào!

      - Được!

    Trước mắt y là hai người lính dõng nai nịt gọn gàng. Tay cầm súng. Họ khiêng theo một chiếc cũi lớn. Trong cũi đó là một thằng giặc mặt còn non choẹt. Quan lớn trừng mắt:

      - Chúng mày bắt được nó ở đâu?

      - Thưa quan lớn, đêm qua chúng con đi tuần bắt được tên nầy. Hắn khai là ở phủ Yên Thế. Soát trong người thì phát hiện ra hắn có đeo súng, chúng con ngờ rằng hắn là người của giặc Đề Thám nên vội vàng giải lên quan lớn để mong được trọng thưởng.

      Y cười hềnh hệch:

     - Đúng lắm. Bắt được dư đảng của Đề Thám thì cứ giải lên cho ta!

      Lâu nay, thất bại liên tiếp trong những lần giao chiến với Đề Thám nên y rất căm thù. Y đã ra bố cáo hễ bắt được nghĩa quân Đề Thám thì trực tiếp giải lên cho y. Phải tự tay y tra tấn thì mới mong dẹp hết loạn Đề Thám. Hai người lính dõng lại tâu:

     - Vâng, đây là việc hệ trọng nên chúng con mới dám đánh liều cửa quan. Mong quan lớn đại xá!

     Y cười hài lòng:

     - Được! Ta sẽ trọng thưởng. Bây giờ, cho chúng mày lui ra.

      Bà vợ cả ngồi nép bên chồng cũng sung hướng ra mặt. Bà toét nụ cười. Nhưng nụ cười ấy chưa kịp nở rạng rỡ trên đôi môi dày như hai con đỉa nằm vắt ngang qua miệng thì bà nghe tiếng hét:

       - Tất cả ngồi yên!

      Hai người lính dõng chĩa súng vào vợ chồng quan lớn. Tên giặc trong cũi, lạ thay, hắn gồng đứt dây thừng đang trói hai tay dễ như bỡn. Hắn phá tung cũi và nhảy vọt ra ngoài như chớp. Quan lớn xanh mặt. Bà vợ lớn hoảng hốt ngã bịch xuống đất do nghẹn tim đột ngột. Một tiếng nói khô khan:

     - Mày biết chúng tao là ai không?

    Nòng súng vẫn chĩa thẳng vào ngực quan lớn. Không cần nghe câu trả lời, họ nói luôn:

     - Chúng tao là nghĩa quân của quan lớn Đề Thám đây!

     Quan lớn cứng họng. Mặt y tím ngắt. Thế là Đề Thám đã cho người đột nhập vào tận hang ổ của y. Y mất đầu như chơi. Mặt y nặng như đá đeo:

      - Xin tha tội chết cho tôi!

      Bấy giờ người lúc nãy ngồi trong cũi mới nói:

     - Thưa ông, tôi chính là Cả Trọng, con trai của ông Đề Thám. Chúng tôi đến đây không phải để giết ông. Thầy tôi cần ông giúp một ít bạc vàng cho nghĩa quân để mua thêm súng ống. Được không?

     Y nói líu lưỡi:

      - Thưa được ạ!

     Rồi bước đến mở tủ khảm, mặt y ngay như chúa Tàu nghe kèn, ngay như cán thuổng khi thấy Cả Trọng lùa hết số vàng trong đó vào bao và đeo choàng qua vai.

      - Vậy là xong. Chúng tôi chào ông.

       Y sực tỉnh. Y không tin vào tai mình nữa. Chỉ có vậy thôi sao? Hú vía. Y đang đứng lớ ngớ thì một người nói:

     - Sao chưa đưa chúng tôi ra cổng? Mời ông vui lòng bước trước dẫn đường cho chúng tôi chứ!

       Nòng súng đen ngòm vẫn lăm lăm trong tay dí sát lưng quan lớn. Bọn lính vẫn không hay biết gì cả. Họ cúi đầu chào y một cách kính cẩn rồi lui cui lo công việc của mình. Ra đến cổng Cả Trọng nói như chém gạch:

       - Xin chào ông. Chúng tôi trở về với quan lớn Đề Thám mà chẳng may bị lính của ông đuổi theo thì đừng trách!

      Y hiểu ý đe dọa ấy nên gật đầu. Những người lính trong dinh chẳng hiểu sao tên giặc được thả ra như thế. Sau khi đã lên ngựa, họ quay lại nói:

       - Ông Lê Hoan. Xin hẹn ngày tái ngộ!

       Y đứng chết điếng. Hổ phụ sinh hổ tử. Y muốn ngất xỉu khi nhìn thấy con ngựa mà Cả Trọng đã phóng như bay. Đã từ lâu, Lê Hoan ngấp nghé đến nhan sắc mặn mòi của cô Đặng Thị Nho – tức bà Ba Cẩn – y muốn cưới làm vợ lẽ. Ông Cả Lộc, cha của cô Cẩn cương quyết từ chối. Y mua chuộc bằng cách tặng cho cô một con ngựa quý. Nhưng không ngờ, một hôm đẹp trời chính con ngựa quý đó đã đưa cô về Yên Thế với ông Đề Thám. Còn nỗi nhục nào hơn? Và bây giờ từ trên lưng con ngựa đó vẳng lời chào như roi quất vào mặt:

       - Ông Lê Hoan! Xin hẹn ngày tái ngộ!

      Vừa dứt lời, vó ngựa đã bay xa... Bụi mịt mù. Lê Hoan quay gót bước vào. Một trận lôi đình đã nổ ra trong dinh Tổng đốc. Tất cả bọn lính hầu đều cúi đầu chịu đựng làn roi giận dữ của y. Y trút hết căm hờn xuống đầu họ. Đêm tối đen. Những ngôi sao đã mọc trên nền trời lóe sáng…



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com