VĂN XUÔI Truyện lịch sử Lê Minh Quốc - TƯỚNG QUÂN HOÀNG HOA THÁM - Chương ba

Lê Minh Quốc - TƯỚNG QUÂN HOÀNG HOA THÁM - Chương ba

Mục lục
Lê Minh Quốc - TƯỚNG QUÂN HOÀNG HOA THÁM
Chương một
Chương hai
Chương ba
Chương bốn
Chương năm
Chương sáu
Chương bảy
Chương tám
Chương chín
Chương mười
Chương mười một
Chương mười hai
Chương mười ba
Chương mười bốn
Chương kết thúc
Tất cả các trang

Chương ba

Đặt thuốc nổ dưới giường Đề Thám

Tương kế tựu kế giặc thua đau

      Hùm thiêng đã về rừng. Lê Hoan đâu chịu bó tay. Y bày ra mưu khác. Còn Đề Thám  thì căm giận  Ba Phức lắm, nhưng nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ nên không nỡ phục thù. Trong khi đó,  Ba Phức vì nghiện nặng mất hết ý chí, vì tham tiền của Lê Hoan nên một lần nữa vác xác vào Hố Chuối tìm Đề Thám.

       Chiều nay, giữa lúc đang ngồi giao nhiệm vụ cho Cả Rinh, Cả Huỳnh dẫn nghĩa quân đi về làng Trũng đưa Thị Tảo – vợ cả và con trai là Cả Trọng lên chiến khu thì có tiếng cửa mở. Một lính hầu vào trình:

       - Thưa quan lớn, có ông  Ba Phức xin vào gặp quan lớn.

       Đề Thám bỗng nghiến răng:

         - Được! Cho dẫn vào!

        Tất cả mọi người đều lặng lẽ lui ra. Một lát sau,  Ba Phức và hai người lính hầu của lão bước vào. Trên tay  Ba Phức có xách theo một cái hòm. không rõ trong đó đựng những gì. Đề Thám vội vã đứng dậy:

     - Mời cụ Ba ngồi nghỉ chân.

         Nói rồi ông sai lính hầu đem bàn đèn thuốc phiện vào.  Ba Phức thở hổn hển và với tay lấy luôn dọc tẩu làm liền mấy điếu. Đề Thám trách:

       - Cụ Ba ạ. Cụ tuổi già sức yếu lắm rồi. Cụ chẳng quản khó nhọc lên đây chắc có điều gì dạy bảo?

        Dường như chỉ đợi vậy,  Ba Phức vội xua tay đuổi hai tên lính hầu của lão ra ngoài. Lão ngồi sát Đề Thám và ngoác mồm:

        - Lão đến đây thăm anh, nhưng không ngờ tại sao dạo nầy anh xao lãng việc đôn đôc binh lính? Khi đến gần đây, lão đã phát hiện ra một tên thám báo đang dò la bản doanh của anh. Lão giận quá mới sai lính bắt hắn, lục soát trong người hắn thì không ngờ có tấm bản đồ nầy!

         Ba Phức móc trong túi một tấm bản đồ đưa cho Đề Thám. Trời ơi! Vậy thì lộ hết rồi còn gì nữa? Đề Thám hấp tấp hỏi:

       - Thưa cụ Ba! Vậy thằng thám báo bây giờ ở đâu?

        Ba Phức độ lượng:

          - Hà hà! Lúc đó giận quá nên ta đã chém đầu hắn rồi!

        Nói xong,  Ba Phức mở chiếc hòm ra. Đề Thám sửng sốt. Trong đó có một chiếc đầu lâu, bê bết máu với hai con mắt thao láo mở trợn. Ông rùng mình. Nhưng sau đó, tự trấn tĩnh mình, ông đập tay vào đùi đen đét:

          - May quá! Đội ơn cụ Ba, nếu không có cụ thì bại lộ hết đại sự.

        Nói thế, nhưng thật ra Đề Thám rờ tay vào khẩu súng đang giắt bên hông. Nếu  Ba Phức còn dở trò gì ra thì ông sẽ nổ súng ngay. Nhưng không,  Ba Phức cười mãn nguyện:

          - Giúp được anh chuyện gì có lợi là vui lòng lão rồi!

          Đề Thám bỗng thay đổi thái độ:

        - Bây đâu! Cho gọi Thống Luận vào đây!

       Có tiếng dạ ran. Thống Luận bước vào. Đề Thám quắt mắt giận dữ:

          - Đấy! Chú xem đầu lâu nầy của ai? Tấm bản đồ nầy của ai? Canh phòng như thế thì bị ghép vào tội gì?

        Dù nói vậy, nhưng Đề Thám không chờ đợi câu trả lời của thủ hạ, ông liền kể lại câu chuyện của  Ba Phức. Xong, ông nghiêm nghị:

       - Thôi lui ra. Nếu lần sau còn để xảy ra trường hợp như thế nầy thì ta sẽ nghiêm trị. Rõ chưa?

       Thống Luận đáp:

      - Thưa quan lớn. Rõ!

          Ngồi hút hết điếu thuốc phiện nầy sang điếu khác,  Ba Phức tỉnh như sáo sậu. Lão mừng rơn vì đã đánh lừa được Đề Thám. Nhưng Đề Thám là người đa nghi, ông đã đặt nghi vấn: tại sao tìm ra được giữa rừng cái hòm để đựng đầu người? Phải chăng đã có sự chuẩn bị trước?

      Trong phòng chỉ còn hai người. Cha nuôi, con hờ nằm với nhau tâm sự mọi chuyện xa gần. Câu chuyện kéo dài đến tận khuya. Tiếng gió thổi ào ào ngoài chiến lũy. Những vòm vây vặn mình trút lá. Trời lạnh lẽo. Ngọn đèn dầu lạc cũng mờ dần như muốn tắt. Đề Thám nằm ngủ gà ngủ gật. Sau đó thì có tiếng ngáy như cọp rống.  Ba Phức nằm yên như con mèo say ngủ.

      Thật ra, tuy nhắm mắt nhưng đầu óc Đề Thám hết sức tỉnh táo. Ông vẫn băn khoăn không rõ cái hòm để dưới gầm giường  Ba Phức còn đựng gì nữa?

      Ba Phức hé mắt quan sát Đề Thám. Lão ta rình rất lâu. Tốt quá! Đề Thám vẫn nằm yên không nhúc nhích. Gió vẫn thổi u u ngoài chiến lũy. Trời lành lạnh. Lão ta nhổm người dậy. Láo liêng liếc trước ngó sau, lão khe khẽ đặt đóm vào ngọn đèn dầu lạc. Rít thêm một hơi thuốc phiện. Có tiếng kêu rò rò từ dọc tẩu rất nhỏ. Đề Thám vẫn ngủ ngon.  Ba Phức lẹ tay dí ngay đóm vào đầu sợi dây đang thò ra trên nắp hòm đặt dưới gầm giường. Nhanh như cắt, Ba Phức phóng luôn ra cửa. Hai tên lính hầu đứng chực lão cũng vội vã bước nhanh như bị ma rượt.

     Lão ta và lính hầu vừa đến cổng thì bị quân canh phòng giữ lại không cho đi. Lão bối rối nói là có chuyện quan trọng mà quan Đề sai phải đi ngay trong đêm, lát sau sẽ quay lại. Lính canh phòng vẫn giữ lại. Lão dọa:

      - Không để cho ta thi hành mệnh lệnh của quan Đề, chúng mày cứ nhùng nhằng mãi. Nếu hỏng việc là tội của chúng mày! Ngày mai đừng có trách!

      Nghe vậy, quân canh phòng hoảng quá nên đồng ý để lão ra khỏi cổng, nhưng phải để lại hai tên lính hầu làm tin. Lão chần chừ một lúc rồi gật đầu.

       Ba Phức cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy như cờ lông công. Chạy như đèn cù. Chạy thục mạng để mau thoát khỏi nơi nầy. Một khối thuốc bộc phá sẽ nổ khủng khiếp. Sẽ san bằng dinh lũy của Đề Thám. Chạy càng xa càng tốt. Vừa chạy Ba Phức vừa nghĩ ngợi. Tại sao vẫn chưa nổ? Rõ ràng chính mắt lão thấy dây cháy chậm đã bén lửa. Đường rừng tối đen như mực, Ba Phức vấp ngã mấy lần rồi lò mò đứng dậy. Chạy tiếp. Chạy sấp chạy ngửa! Lão sợ quân của Đề Thám rượt theo đuổi bắt thì khốn. Tại sao vẫn chưa nổ? Hay Đề Thám đã thức dậy dập tắt ngòi thuốc nổ? Ba Phức suy nghĩ lung lắm. Nếu lần nầy không giết được Đề Thám thì không đời nào lão thoát khỏi tội chết chém! Mồ hồi lão nhầy nhụa ướt đầm cả áo. Gió rừng thổi lạnh. Vậy mà người lão nóng ran như có lửa đốt.

       Đang lo âu như thế bỗng lão nghe một tiếng nổ long trời lở đất. “Ầm”. Rừng như ngã hết cây. Núi như sụp xuống. Chim bay xao xác. Thú rừng chạy nhốn nháo. Ánh sáng tỏa ra một khu rừng. Lửa ngút trời.  Ba Phức quay mặt về Hố Chuối há mồm cá ngão:

       - Ha ha! Đề Thám chết rồi!

       Lúc bấy giờ, lão mới yên tâm mà rảo bước. Ra đến cửa rừng thì trời sáng hẳn. Lão đi thẳng đến dinh Tổng Đốc báo tin mừng cho Lê Hoan. Thời cơ đã đến rồi. Công sứ Muselier liền hạ lệnh cho Lê Hoan cầm quân tiến lên đánh Hố Chuối. Vốn cẩn thận, Lê Hoan cho thám báo lên dò xét.

      Quả thật, bên trong đồn có kẻ ra người vào tấp nập. Có người đầu đội khăn trắng, mặc áo tang. Họ đang khiêng áo quan. Tin nầy lập tức được báo về cho Lê Hoan. Một đoàn quân hùng dũng tiến lên. Chúng nghênh ngang như vào chốn không người. Bất thình lình hàng loạt đạn từ trong đồn phóng ra. Nghĩa quân cầm gươm vác đao xông tới. Bị đánh úp bất ngờ, quân Lê Hoan chết như rạ. Công sứ Muselier bị bắn gãy bả vai. Hắn nằm tại chỗ mà hét như con lợn bị thọt tiết. Lê Hoan quay đầu bỏ chạy. Đạn đuổi rượt theo.  Ba Phức bị trúng đạn xuyên qua ngực. Lão ngã xuống chết không kịp ngáp. Mắt lão mở trừng trừng như kinh ngạc một điều gì chưa lý giải nổi.

      Quái lạ! Đề Thám vẫn còn sống sờ sờ ra đó. Lúc  Ba Phức rón rén bước ra thì ông cũng bật người ngồi dậy. Ông dập tắt dây cháy chậm và cho gọi các tướng lĩnh vào hội ý. Tương kế tựu kế, sau khi cho nghĩa quân chuyển hết lương thực, vũ khí… ra ngoài đồn thì chính ông lại châm ngòi nổ. Biết rằng, bọn chó săn sẽ lên càn quét Hố Chuối nên Đề Thám đã nhanh chóng bố trí lực lượng sẵn sàng đánh úp. Và nghĩa quân đã thắng lợi giòn giã.

      Sau chiến công nầy, Đề Thám hạ lệnh bí mật rút về Thái Nguyên.



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com