VĂN XUÔI Truyện dài Lê Minh Quốc - THỜI CỦA MỖI NGƯỜI - CHƯƠNG NĂM

Lê Minh Quốc - THỜI CỦA MỖI NGƯỜI - CHƯƠNG NĂM

Mục lục
Lê Minh Quốc - THỜI CỦA MỖI NGƯỜI
CHƯƠNG HAI
CHƯƠNG BA
CHUONG BỐN
CHƯƠNG NĂM
CHƯƠNG SÁU
CHƯƠNG BẢY
CHƯƠNG TÁM
CHƯƠNG CHÍN
Tất cả các trang



CHƯƠNG NĂM


Ngày tháng chưa xa
Các chiến hữu thương nhớ,
Càng xa đời lính thì niềm tiếc nuối càng dâng lên cao. Ly tràn nước. Biển tràn nước. Nỗi nhớ tràn trên trang giấy. Chẳng biết tao phải viết gì đây ? Tao thèm được một lần lê thân xác mệt mỏi này đến thăm bọn mày. Chiến tranh bao giờ sẽ đi qua ? Ở những nghĩa trang tăm tối kia, có ai thắp cho đồng đội bọn mình một nén nhang thơm ? Chiều nay, tao đã khóc. Những giọt nước mắt mặn đắng tràn trên môi khi đọc một bài báo. Bài báo viết về người đã chết của tác giả Trần Đức Lợi viết bằng tiếng Nga. Tay này được giải nhất trong cuộc thi nào đó. Hy vọng, lá thư này sẽ gởi đến bọn mày một chút lửa của đời sống để thắp lên niềm tin. Niềm tin cho khoảng trời mà bọn mày đang sống, đang hít thở, đang ăn ngủ, đang suy nghĩ, đang thương nhớ. “Thư gửi người bạn gái đã hy sinh”. Em thân yêu, ước gì có phép tiên để làm em sống lại. Và khi ấy anh sẽ đón gặp em với bó hoa cúc trắng, tựa như màu áo của em mặc vào những chiều hè, khi chúng ta dạo chơi. Em thứ lỗi cho anh nhé, vì anh sẽ không thể mang đến cho em thứ hoa hồng đỏ mà em ưa thích bởi vì nó làm anh nhớ lại vết máu trên ngực em chiều hôm ấy. Đã bao lần hoa trên trái đất nở rồi lại tàn kể từ hôm ấy, song lòng anh cũng không khỏi quặn đau. Anh kêu em, anh gọi tên em trong giấc mơ, song em đã không quay trở lại. Chiến tranh đã cướp của anh thứ quý giá nhất trên đời. Sao lại tồn tại cái từ kinh khủng ấy, từ “chiến tranh”. Anh đã từng nói với em rằng quê ta đẹp biết nhường nào. Chúng ta đã vui sướng ngắm ánh nắng mặt trời sưởi ấm cho cánh đồng lúa, ngắm cầu vồng rực rỡ sau trận mưa rào mùa thu. Bây giờ vùng đất này thấm máu em…
Em thân yêu ! Thứ lỗi cho anh vì anh đã không chết cùng em, mặc dù chúng ta đã thề hẹn mãi mãi bên nhau. Bây giờ anh đang sống vì em. Vì tất cả những người không còn được nhìn thấy bầu trời trong xanh, nghe thấy bài hát nhộn nhịp, rộn ràng mừng chiến thắng. Anh giờ đây đang sống để thực hiện đến cùng những ước mơ chung của chúng ta để cho điều xảy ra với em, sẽ không bao giờ xảy ra với người khác nữa. Và như xưa, trên hành tinh này vẫn có tiếng bom rơi, đạn nổ, tình yêu của ai đó vẫn bị giết chết. Như vậy có nghĩa là cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn. Cả anh cũng đang đi trong đội ngũ những người đang cầm súng. Mặc dù, anh chỉ là “một hạt nhỏ” trong đội ngũ này, song anh tin rằng nếu đoàn kết lại thì chúng ta nhất định giành thắng lợi…” Cầu mong bọn mày cũng có một niềm tin như thế để đi trên trái đất này. Đừng chọn lựa, đừng đắn đo khi đã nhập cuộc thì hãy trôi theo dòng đời với niềm tin tất thắng. Hình như mỗi người lính đều có một viên đạn mang hình trái tim. Đó là viên đạn được bắn lên bầu trời trong xanh mang đầy mộng ước :  Về mái nhà xưa thân ái, về một con đường, một góc phố, một mái tóc rất thương, một chỗ ngồi, để nhớ để thương.
Bây giờ thành phố của chúng mình đang bước vào mùa mưa. Với bầu trời xám đen. Với những cơn mưa đột ngột. Dẫu rằng, thời tiết chưa có những cơn lạnh tê cóng thịt da, nhưng vì “em mặc áo lụa Hà Đông” như thơ Nguyên Sa - nên tao đã nhìn thấy mùa đông. Ôi mùa đông buồn thảm. Mùa đông làm biếng. Người ta làm biếng lao động. Làm biếng đi chơi. Làm biếng đi ra khỏi giường ngủ. Chỉ có cái hăm hở của thịt da là nồng cháy mùi dục tình ân ái. Trời đang mưa và mưa rất lớn. Cơn mưa dai dẳng với ánh chớp ngoằn ngoèo trên bầu trời tối đen, ghê rợn. Cơn mưa xô ngã cây đường, hất tung cột điện. (Dự báo thời tiết cho biết : Khu vực thành phố có mưa to, gió lớn cấp 3, cấp 4. Nhiệt độ thấp nhất từ 14 đến 16 độ. Nhiệt độ cao nhất từ 25 đến 29 độ. Biển động đến động mạnh, tầm nhìn xa từ 3 đến 4 kilômet). Đường vắng bóng người. Chỉ có tiếng gió hú gào trong đường phố. Chỉ có tiếng cựa mình của những đại thụ đang ra sức chống chọi cùng thiên nhiên.
Bọn mày đang làm gì vào lúc này ? Có còn nhớ đến thằng Dưỡng không ? Điều không vui đã xảy ra đối với hắn. Kẻ gieo gió thì ắt phải gặt bão. Cơn bão của trò chơi man trá, lọc lừa đã ập xuống đầu hắn. Chuyện chẳng có gì lạ. Bọn mày đừng vội la làng lên. Hãy bình tĩnh mà nghe tao kể tiếp. Đầu đuôi như thế này :
Về chuyện ông Ngô Đính - lão chủ tịch phường râu xồm có biệt tài… nhổ phèn phẹt nước bọt mỗi khi nói trước dân - đã bị tù thì bọn bây cũng đã biết rồi. Điều khủng khiếp xảy ra là lão ta đã chết trong nhà tù rồi. Vì nguyên nhân gì ? Hay vì nỗi sợ hãi của bóng ma mà chính tay lão đã siết cổ người đàn bà vô tội kia ? Thằng Ngô Thuận cùng vợ trước khi rời khỏi Việt Nam thì tao có gặp mấy lần. Qua câu chuyện của hắn kể thì tao được biết về tâm trạng của lão Đính. Suốt thời gian trong tù lão đã gầy sọp đi vì không ăn uống gì cả. Cứ nửa đêm khi mê man trong giấc ngủ thì lão lại thấy một người đàn bà xõa tóc đến bên lão mà khóc lóc. Khi cánh tay gầy guộc của người đàn bà ấy vuốt mặt lão nhờn nhợn âm khí của người chết thì lão sực tỉnh giấc. Mồ hôi lão đầm đìa. Lão kêu thét lên hoảng hốt. Thế là cứ trằn trọc cho đến sáng. Nỗi sợ hãi ấy cứ ám ảnh lão như đòi nợ truyền kiếp. Lão ăn không ngon. Lão ngủ không yên. Người lão quắt queo lại như con chó đói. Từ nỗi sợ hãi ấy, lão đâm ra cau có, dở điên dở khùng. Có những lúc trưa giờ ngọ, lão đập đầu vào tường mà kêu lên : “Đau quá ! Đừng siết cổ tôi ! Tha cho tôi. Ối ! Đau quá !”. Người ta nghĩ rằng, lão giả bộ điên khùng để được nhập viện điều trị. Không ai tin được một thằng cha đã từng hét ra lửa, khạc ra máu lại yếu bóng vía đến như vậy ! Căn bệnh của lão ngày một tăng dần. Cho đến một ngày trước lúc tự tử thì lão yêu cầu thằng Thuận phải gửi hương đèn vào trong tù cho lão. Ngay trong tù, lão đã thắp nhang khói để xin người đàn bà kia tha tội cho lão. Có lẽ, cái chết uất ức lúc bụng chửa trong khi đang ân ái nên người đàn bà cố bám lấy lão chăng ? Người đàn bà ấy vẫn hiện về như gắn chặt với đời sống của lão. Lão chịu không nổi. Lão lên cơn điên. Và một buổi sáng khi cửa tù rộng mở để phạm nhân ra ngoài thì người ta thấy : Lão Ngô Đính nằm co quắp như con chó ốm, hai tay siết chặt lấy cổ của mình. Đôi mắt ti hí bây giờ trợn dọc lên. Lão đã tắt thở từ lúc nửa khuya. Thể xác lạnh lẽo như nước đá. Người ta cậy tay lão ra khỏi cổ lão nhưng không được. Mười ngón tay bấu chặt cổ để chảy ra mười dòng máu đỏ đã thâm đen. Như một chứng tích ăn năn về tội ác của mình lúc còn nắm quyền bính.
Sự thật còn sờ sờ ra như thế. Nhưng đùng một cái, trên một tờ báo lá cải người ta thấy bài báo ký tên Chính Diện. Tác giả bài báo này đã công khai bào chữa cho cái chết của lão Đính. Theo nội dung bài báo thì lão chết không phải do tự tử, mà chính là chế độ đãi ngộ trong tù, sự ức hiếp của cán bộ trong tù mới là nguyên nhân dẫn tới cái chết lạ lùng này. Từ đó, tác giả gióng lên tiếng chuông bất bình trước công luận. Thú thật, khi đọc bài báo đó tao rất ngạc nhiên. Lẽ nào thằng Dưỡng lại đem ngòi bút của mình để lập lờ đánh lận con đen ? Bọn nhà báo cũng ngang tầm với bọn lưu manh vậy sao ?
Khi tìm hiểu thì tao được biết, thằng Dưỡng đã đánh hơi túi tiền của thằng Thuận. Mạnh vì gạo bạo vì tiền. Đồng tiền đã làm cho hắn mờ mắt. Hắn đã tìm đến thằng Thuận để ngã giá. Phen này kẻ cướp bà già gặp nhau. Kết quả của cuộc gặp nhau ấy là bài báo chết tiệt trên báo. Ôi ! Thời buổi này người ta đã nhân danh “đổi mới để làm bao điều trái tai gai mắt. Thằng Dưỡng nói với tao :
- Đổi mới là gì ? Là người ta có quyền chửi vung xích chó. Có quyền phủ nhận tất cả. Tất cả những điều đó người ta được quyền mổ xẻ trên báo chí. Về cái chết của lão Đính thì tao là người “đổi mới” tích cực nhất. Lần đầu tiên tao đặt ngược lại vấn đề, chứ không vuốt đuôi theo quần chúng. Mày hỏi để làm gì à ? Để tìm cho ra chân lý. Chân lý không phải từ trên trời rơi xuống. Người ta chỉ có thể tìm được thấy nó trong tranh luận giữa các ý kiến trái ngược nhau rất gay gắt. Hì, hì… Đồng ý không mày ?
Tao chưa kịp trả lời thì thằng Dưỡng đã bỏ đi. Hắn đi về quán thịt chó của bà Sáu Cà Cưỡng. Đó là nơi tụ tập của bọn làm báo chuyên nghề thọc gậy bánh xe với cái mồm bép xép. Bọn này ngồi đâu là ở đó câu chuyện nổ như pháo rang. Toàn là những chuyện xe cán chó, chó cán xe. Bọn này nghèo kiết xác nhưng khi kiếm được đồng tiền thì tiêu pha cũng nổ trời. Thằng Dưỡng là một mẫu người như thế. Tao chẳng hiểu sao người ta không tống nó ra khỏi nghề viết báo ?
Trời cao có mắt. Điều tao mong đợi cũng đã xảy ra. Sau khi bài báo của hắn đăng lên báo, cơ quan điều tra đã viết công văn trả lời. Với những lời lẽ và chứng cứ rất rõ ràng về cái chết của lão Đính. Thằng Dưỡng không sao phản bác được. Hắn phải viết lại bài xin lỗi công khai trước dư luận. Nhưng hỡi ôi ! Cuộc đời này người ta sẵn sàng giết nhau bằng những hành động đê tiện nhất. Thằng Ngô Thuận quả là một con người sớm hấp thụ được lối sống rất Mỹ. Trước lúc lên máy bay với người vợ đẹp, thằng Thuận không quên gửi lại giấy ký nhận tiền của thằng Dưỡng. Với chữ ký sờ sờ ra đó, thằng Dưỡng phải cúi đầu chịu tội trước ban biên tập tờ báo mà hắn đang công tác. Dĩ nhiên là với “thành tích” bất hảo như thế, thằng Dưỡng bị đuổi việc. Hắn trở thành thằng thất nghiệp và suốt ngày nguyền rủa thằng Thuận là “Đồ chó đểu !” Thì ra, thời buổi này ăn vụng mà không biết chùi mép thì dễ chết biết bao nhiêu.
Thời thế càng bát nháo thì người ta càng mong đợi một vị minh quân. Ông vua thật sáng suốt. Trong khi viết lá thư này thì tao chợt nhớ câu chuyện đời xưa. Tao kể lại để bọn mày đọc chơi cho vui. Sử cũ chép Trần Anh Tông nối ngôi vua cha từ lúc 18 tuổi và rất sáng suốt trong việc trị nước. Có lần hai viên quan là Hoàng Hộc và Thiên Kiện bị tố giác là hà lạm công quỹ. Hai vị quan này đã dùng thủ đoạn xảo trá để đánh lừa hình quan, khiến cho người tố giác bị tống giam vì… tội vu cáo (!). Biết được vụ này, Trần Anh Tông đem vụ án ra xử lại và quở mắng hình quan rằng “Hộc, Kiện gian ngoan quỷ quyệt mà nhà ngươi không biết suy xét tình lý. Tình gian lý ngay thì không được lấy lý bỏ tình. Nếu biết tình không gian thì cứ theo lý mà làm là lẽ phải. Nếu quả tình gian rồi thì phải xem xét cẩn trọng, xem lý ngay hay tình cong, điều gian dối sẽ hiện ra. Ta tin tưởng nhà ngươi cho nên mới giao cho giữ việc này, thế mà nhà ngươi phụ lòng ta”. Sau đó, hai gian thần là Hộc, Kiện bị trị tội và hình quan bị bãi chức. Còn người tố giác bị tù oan thì nay được tha. Dân trăm họ thấy vậy càng ủng hộ nhà vua. Những ông vua như thế muôn đời bất tử. Trong Đại Việt sử ký bản kỷ thực lục cũng có đoạn chép : Năm 1473. Mùa xuân. Tháng giêng. Vua Lê Thánh Tông thân hành cày tịch điền và đốc suất các quan cày. Điều này làm tao bất chợt nhớ đến một bài thơ. Bài thơ ca ngợi hình ảnh cụ Hồ. Cụ Hồ là một ông vua như thế. Phải chăng đây là niềm hạnh phúc lớn nhất của dân tộc ta ? Tao tin tưởng đó là sự thật. Bọn mày cùng đọc bài thơ này nhé !


Có những lúc tôi nằm mơ thấy gạo
Dẻo thơm muôn hạt đắng cay muôn phần
Vượt kế hoạch - gạo đầy trên báo cáo
Sao mày không về với bếp lửa nhân dân ?
*
Lúc ngã lòng tôi gặp được mùa xuân
Gặp tình yêu Người trên mỗi dòng Di Chúc
Người cùng nông dân xuống ruộng đi cày
Lúa chín vàng mỗi cánh đồng hạnh phúc
*
Mỗi ngày được cầm hạt gạo trên tay
Tôi chưa cắn - cớ sao răng đau buốt ?
Hạt gạo chạy trốn ở đâu những ngày bão lụt
Lúc ngã lòng tôi gặp tiếng chim ngân
*
Tôi gặp Người với ánh mắt rưng rưng
Người ăn không ngon, chưa yên giấc ngủ
Người cùng nhân dân xuống ruộng đi cày
Chia sẻ hết niềm vui cùng đau khổ
*
Và tôi biết có một điều đáng sợ :
Thế kỷ này - ra ngõ gặp… nhà thơ !
Báo cáo viết bóng bẩy như thơ
Còn thơ viết hùng hồn như báo cáo
Tôi tự hỏi khi được cầm hạt gạo
Sao mày không ngọt ngào, tròn trịa giống bài thơ ?
Lúc ngã lòng tôi chợt gặp giấc mơ
Hạt gạo trở về cùng dòng Di Chúc
Tôi gặp bao la lòng nhân ái trên đời
Người thương Dân nên nắm được mệnh Trời.


Cầu mong bài thơ này sẽ thắp cho bọn mày và cho chính tao thêm một niềm tin. Niềm tin đã chọn khi chúng ta mười tám tuổi. Thôi, thư đã dài. Chúc bọn mày nhiều sức khỏe để đi hết con đường đã chọn. Nhớ ghi thư cho tao. Rất mong thư của các chiến hữu. À ! Thư trước thằng Hổ có hỏi tao dạo này có còn thấy Thủy Tiên mặc áo dài trắng hay không ? Tao xin trả lời : Nàng đã xuất cảnh với thằng Ngô Thuận bằng chiếc robe màu trắng như tuyết trinh con gái còn nguyên vẹn. Khi nào bọn mày xuất ngũ, tao đề nghị thằng Hổ mời ông Socrate sang đây để đội nón lá, cầm đèn dầu đi tìm cho ra một chiếc áo dài trắng thơ mộng. Bọn mày đồng ý không ? Tao dừng bút nhé.
Thương nhớ,
Dũng B.40
* * *


Thằng Vân đen lên cơn sốt. Có lẽ, do máu chảy ra nhiều nên kiệt sức, không đủ sức đề kháng nên lũ vi trùng sốt rét thừa thắng xông lên để quật thằng Vân đen ngã xuống ? Với thương tật và sốt rét như thế nên hắn được chuyển thẳng lên bệnh xá trung đoàn, chứ không nằm ở tiểu đoàn điều trị. Anh em công binh đã xuất quân đi làm những con đường mới. Anh em bộ binh đang ngày đêm túc trực trên chốt. Cho nên tổ nuôi quân phải canh cử người cáng võng đưa Vân lên bệnh xá. Sau khi chuyển cơm lên chốt trở về, tổ nuôi quân tiếp tục làm nhiệm vụ này. Thằng Bình điếc dõng dạc phân công :
- Hôm nay đồng chí Thuận tồ ở nhà một mình phải đảm bảo cơm nước cho bộ đội. Tôi, đồng chí Vinh mèo, đồng chí Dân lác luân phiên nhau khiêng đồng chí Vân lên bệnh xá. Bắt buộc mỗi đồng chí đều phải mang theo vũ khí. Cấm không được chủ quan khinh địch. Lên đến nơi, bàn giao xong thì chúng ta nhanh chóng trở về đơn vị để mang cơm lên chốt cho bộ đội. Các đồng chí rõ chưa ?
Thằng Vinh mèo hớn hở như trẻ thơ :
- Báo cáo thủ trưởng rõ !
- Mày chọc quê tao hả Vinh mèo ?
- Dạ, em đâu dám từ chối.
Bình điếc không hiểu :
- Từ chối cái quái gì ?
- Dạ, từ chối khi… chọc quê thủ trưởng !
Anh em cười rân lên vì câu nói đùa hiếm hoi của Vinh mèo. Thằng Vân đen mặc dù lên cơn sốt nằm chèo queo trên võng, nhưng hắn vẫn lắng tai nghe được hết. Cổ khát đắng. Vết thương sưng lên đau buốt như ai đó lấy gai nhọn đâm cọ vào xương. Hắn muốn nói đôi điều gì đó với đồng đội của mình, nhưng mở miệng không ra. Cái miệng méo xệch trông thảm hại.
Hành trình chuyển thương binh lên bệnh xá đã bắt đầu. Chiếc võng được căng ra và cột túm lại hai đầu. Xuyên qua hai đầu dây đó là chiếc gậy tre dài vững chắc. Tổ nuôi quân đã gánh thằng Vân đen trên vai. Đường đi chông chênh dài hơn ba cây số. Mặc dù con đường 19B đã được công binh làm rộng ra, nhưng nó vẫn chưa thành một con đường. Những hố đá, những dòng suối còn chạy ngang dọc. Hơn nữa con đường chỉ rộng chừng hai mét nên khi khiêng cáng đi rất khó khăn. Thằng Vân đen nằm trên võng không yên. Ngước cổ lên hắn thấy thằng Dân lác mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm áo. Mỗi lúc thay đổi vai thì gương mặt thư sinh ấy gân lên với đôi môi mím chặt lại. Đi được chừng mười lăm phút thì họ lại thay đổi nhau. Lúc này thằng Bình điếc và thằng Dân lác đang khiêng. Còn thằng Vinh mèo thì cầm súng đi trước làm nhiệm vụ cảnh giới. Tại sao mình lại làm khổ anh em của mình ? Những người bạn cùng nhập ngũ, cùng chia sẻ nhau biết bao buồn vui đời lính. Tại sao mình lại làm khổ họ? Nếu không bị cơn sốt hành hạ thì thằng Vân đen đã nhảy xuống khỏi cáng thương. Hắn cảm thấy bất nhân và nhục nhã biết chừng nào.
Khi đi đến dòng suối, mặc dù miệng đang khát đắng nhưng thằng Vân đen vẫn không dám đề nghị dừng lại để uống nước. Lẽ nào mình lại kêu nài để hành hạ đồng đội mình nữa sao ? May thay lúc đó, thằng Vinh mèo nói :
- Anh Vân ơi ! Anh khát nước không ? Uống một chút nghen ?
Câu nói ấy  đã làm Vân đen ứa nước mắt. Thằng Vinh mèo có một cái lạ là hắn bao giờ cũng gọi đồng đội mình bằng “anh”, bởi hắn là người ít tuổi nhất trong đơn vị. Câu nói ngọt ngào của Vinh mèo làm Vân đen xốn xang. Hắn gật đầu. Cái miệng với bờ môi thâm đen nhếch lên cười hài lòng. Thằng Vinh mèo đã cúi xuống lấy tay khỏa dòng suối và múc một ca nước thật trong. Nước trong veo. Vân uống ừng ực như uống hết cả tình cảm mà đồng đội dành cho mình. Lúc này thằng Bình điếc lên tiếng :
- Vinh mèo, mày xuống khiêng giùm tao một đoạn. Để tao đi trước cảnh giác cho. Tao mệt quá.
- Dạ, em sẵn sàng.
Khi đôi vai nhỏ thó của thằng Vinh mèo đặt chiếc cáng trên vai thì bất chợt thằng Vân đen khóc nức ! Sao mày ngu quá vậy Vân đen ? Hắn lại khóc rấm rức. Thằng Bình ngạc nhiên :
- Sao vậy ? Sao vậy Vân ?
Thằng Vân đen im bặt, hắn không trả lời.
- Chắc là vết thương hành hạ mày hả Vân ? Tranh thủ khiêng mau lên bệnh xá các đồng chí ơi ! Thôi, nè Vinh mèo mày chuyển cáng thương cho tao. Mày đi trước cảnh giới nghen mày. Mày chú ý hai bên đường rồi chú ý dưới chân nữa. Coi chừng mìn của địch gài đó nghen.
Vinh mèo cười :
- Trời ơi ! Sao anh khéo lo vậy anh Bình ? Mỗi sáng anh em công binh đều đi rà mìn rồi mà !
- Mày đừng có cãi chày cãi cối. Rà mìn rồi, nhưng cả đoạn đường này bộ lúc nào bộ đội mình cũng có mặt để mà canh chừng thằng địch à ? Không nên mất cảnh giác. Biết đâu khi bộ đội công binh đã đi qua nó lại chui ra gài mìn lại ? Ai mà biết trước được !
Thằng Vinh mèo cầm súng đi trước. Nằm trên chiếc cáng thằng Vân đen buồn lắm. Hắn ước gì mình còn lành lặn cánh tay phải để trở lại lên chốt. Giờ này bọn thằng Hổ đang làm gì ? Hình ảnh đồng đội lại hiện ra trong trí nhớ của hắn. Thằng Cường, tiểu đội trưởng, có thói quen mỗi lúc ngưng tiếng súng là ngồi một mình lau chùi vũ khí. Anh chàng này siêng lắm. Không những chùi lau súng mình mà còn chùi súng cho lính trong tiểu đội nữa. Còn thằng Dũng B.40 thì thích nằm dài dưới đất và viết nhật ký. Thằng Hổ thì lúc nào cũng nhắc đến cô nàng Thủy Tiên nào đó bằng những vần thơ trên bao thuốc lá. Còn bọn thằng Bi nữa ! Chao ôi ! Những gương mặt thân quen, mỗi người một tính cách, dù có giận nhau nhưng rồi cũng thân tình lại với nhau. Ở trên chốt với bao gian khổ nếu không hiểu nhau, thương nhau thì làm sao mà sống mà đánh địch ? Càng suy nghĩ thằng Vân đen càng thấy khổ tâm. Tại sao mày hèn nhát và hành động nhục nhã như vậy ?
Đoạn đường đi mỗi lúc một vất vả hơn. Thằng Dân lác muốn nghỉ, nhưng hắn không dám đề nghị với thằng Bình điếc, tiểu đội trưởng. Còn thằng Bình điếc thì cứ cắm cúi đi thật nhanh. Đoạn đường này mà rề rà thì không có lợi. Biết đâu gặp bọn địch phục kích thì toi mạng cả đám. Cắn răng lại, thằng Bình bước tiếp…
Giọt nước mắt còn đọng lại trên mí mắt đã lăn xuống môi thằng Vân đen mặn chát. Điều hành hạ con người lớn nhất chính là sự tự dày vò về tội lỗi của chính hắn. Nếu hành động của thằng Vân đen được đồng đội phát giác, mọi người kiểm điểm hắn đến trọc đầu thì hắn cũng cảm thấy hạnh phúc hơn là đánh lừa thêm đồng đội lần thứ hai. Tự mình bắn vào mình để rồi cầu cứu thêm sự cưu mang của đồng đội? Đồ chó đẻ. Giọt nước mắt lại ứa khỏi mí mắt. Vân đen nhắm nghiền mắt lại…
Nắng đã lên cao. Những bóng nắng không còn ngủ ngoan trên vòm lá xanh kia, nắng đã nhảy xuống đất. Cái nóng hừng hực nhảy vào tấm lưng người lính trên đường đến trạm xá trung đoàn. Thằng Vinh mèo vẫn thong dong đi trước. Lắng tai, hắn nghe tiếng chim kêu vu vơ trên cành cây xanh. Tiếng chim gợi nhớ về một vùng quê có bóng dáng chị Phượng. Cái đêm hôm ấy đêm gì ? Sao lạ lùng vậy ? Khi thân xác chị Phượng đổ ập vào người hắn, hắn cảm thấy thân xác mình nóng bừng. Nóng như lửa. Hắn nhắm nghiền mắt lại trước đôi môi tham lam và đầy quyến rũ của người đàn bà qua tuổi bốn mươi. Tuổi mười sáu của Vinh lúc đó không hề nhận ra đó là mùi vị gì ? Tình yêu hoặc tình dục ? Tình chị em hoặc tình trai gái ? Thân xác đẫy đà ấy càng áp chặt vào thì bất chợt Vinh mèo rùng mình. Hắn đã thấy mình chết đuối dưới muôn trùng biển khơi. Và bật lên tiếng kêu khoái lạc như con mèo bị ai đó bấu chặt vào hông. Đau điếng. Cái đêm ấy là đêm gì ? Chỉ mới nghĩ đến đó Vinh mèo mỉm cười ngượng ngùng. Chị Phượng có còn nhớ đến mình không ? Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu óc thằng Vinh mèo.
Đã sắp gần đến trung đoàn. Vinh mèo càng bước nhanh hơn. Bỗng hắn đứng khựng lại. Một loạt đạn AK của bọn giặc núp trong rừng phục kích đã bắn chính xác vào ngực Vinh mèo. Tiếng nổ vang lên. Vinh mèo ngã xuống. Khẩu AK trên vai văng ra xa. Hắn chỉ kịp kêu lên “Anh Bình ơi ! Gặp phục kích !” và ngất đi giữa vũng máu đầm đìa từ ngực túa ra như dòng suối. Trong lúc đó, theo một quán tính của người lính, bọn thằng Bình thả chiếc võng xuống đất. Hắn và thằng Dân lác lăn ngay vào ụ mối và siết cò súng. Khẩu súng căm thù khạc từng dòng đạn đỏ rực. Có tiếng kêu thất thanh của những thằng địch bị trúng đạn. Một loạt đạn B.41 bắn vào ngay ụ mối mà người lính đang ẩn nấp. Trời đất tối sầm lại. Đất cát tung lên mù mịt. Thằng Bình cảm thấy ngực mình đau buốt như ai đã cầm gậy mà nện tới tấp vào ngực. Môi mặn mùi máu. Mình bị thương rồi à ? Bị thương chỗ nào vậy ? Sao không thấy đau đớn gì cả ? Thằng Dân lác ngước cổ lên nhìn tiểu đội trưởng của mình, hắn thấy từ lỗ tai của Bình hai dòng máu đỏ tươi đang chảy rỉ xuống má… Vậy là sức ép của B.41 đã phá hỏng hai tai của tiểu đội trưởng mình rồi. Điên tiết như một con gà bị những cú đá liên tục của đối phương, Dân lác rướn người lên ném những quả lựu đạn về ổ phục kích của địch. Hàm răng của thằng Dân lác đủ sức để kéo những năm quả lựu đạn trong một lúc. Tiếng súng của địch im hẳn.
Trong lúc xảy ra trận đấu, thằng Vân nằm rạp xuống đất. Vũ khí không có trong tay. Hắn nhắm nghiền mắt lại và liên tục cầu nguyện Thượng đế ! Mãi đến lát sau khi hắn mở mắt ra thì bọn thằng Bình đang bế thằng Vinh mèo trên vai và chạy về hướng trung đoàn. Đó cũng là lúc bộ binh của đơn vị bạn đến chi viện. Người ta lại cáng thằng Vân đen trên vai (!) Thằng Vân nghĩ đến bạn, nghĩ đến thân phận bọt bèo và nhục nhã của mình, hắn đã ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của một tội phạm, của một thằng đào ngũ. Có cần ai chia xẻ không ?



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com