VĂN XUÔI Truyện dài Lê Minh Quốc - HOA CÚC KHÔNG PHẢI MÀU VÀNG - Chương 14

Lê Minh Quốc - HOA CÚC KHÔNG PHẢI MÀU VÀNG - Chương 14

Mục lục
Lê Minh Quốc - HOA CÚC KHÔNG PHẢI MÀU VÀNG
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Tất cả các trang


Chương 14

Quả thật, buổi chiều đẹp nhất ấy Nguyên đã nhớ mãi. Trở về nhà, anh ăn không ngon, ngủ không yên. Hình bóng của Kim chập chờn mãi trong giấc ngủ đầy hoa mộng của anh. Và anh cảm tưởng như mình đang đi trên mây, đang sống trong mộng. Nhưng điều đó hoàn toàn không có lợi cho anh một chút nào, bởi vì, cả lớp đang chúi mũi vào bài vở để chuẩn bị thi học kỳ một. Ngay cả thằng Quân, vốn là thằng xem “sự nghiệp” học tập nhẹ hơn lông hồng thế mà bây giờ cũng lao vào học như điên. Không còn tri kỷ để tâm sự mối tình đắm đuối, Nguyên buồn bực lắm. Ðôi lúc, anh muốn đứng giữa sân trường mà hét lên: “Tôi là người hạnh phúc nhất. Kim đã yêu tôi!”. Phàm khi cái gì càng giữ kín trong lồng ngực thì nó càng ấm ức. Không có người để tâm sự về mối tình mình đang yêu thì yêu để làm quái gì? Chiều nay, Nguyên tìm đến nhà Kỳ râu để tâm sự. Nhưng Kỳ râu cũng đã từ chối một cách khéo léo:
- Mày thông cảm cho tao. Chiều nay tao bận công việc lắm.
Anh ngạc nhiên:
- Mày cũng bận việc nữa à? Tao tưởng mày chỉ đi chơi lông bông thôi chứ?
Hắn cười hì hì:
- Mày đúng là thằng đểnh đoảng như cần nấu suông. Tao bây giờ trăm công nghìn việc. Chứ không phải đùa đâu!
Tiếng cuời chót chét của gương mặt mẹt ấy đã làm Nguyên thất vọng ghê ghớm. Anh không hiểu tại sao dạo này Kỳ râu lại bận rộn công việc đến thế. Hay là hắn đang làm một việc gì mờ ám chăng?
- Thôi tùy mày. Mày cứ đi công chuyện của mày đi. Còn tao thì đi đến nhà Kim.
Hai người bạn chia tay nhau. Dù nói vậy, nhưng anh không đến nhà Kim hoài ngại lắm. Trời chiều rồi. Gió mát rười rượi. Nguyên bỗng thèm một ly cà phê. Anh thèm ngồi nhâm nhi từng giọt đắng vào chiếc lưỡi của mình. Và thả khói thuốc bay lơ đễnh trên mái nhà. Ðể tưởng nhớ đến Kim. Phải chăng đây là tâm trạng của bất cứ cậu con trai mới lớn đang bước vào tuổi yêu?
Trớ trêu thay! Khi anh dang ngồi nhìn từng giọt cà phê rớt nhẹ nhàng xuống đáy ly thì lúc đó, Kỳ râu đang có mặt ở nhà Kim. Người làm chứng cho sự việc “kinh khủng” đó chính là Quân, vì Quân cũng có mặt ở nhà nàng. Do đó, mới gặp nhau ở cổng trường vào buổi sáng hôm sau thì Quân đã bô bô cái miệng:
- Ê! Nguyê ơi! Mày sờ lên đầu của mày thử coi. Mày có thấy gì lạ không?
Nguyên thật thà đưa tay lên đầu của mình:
- Ðâu có gì Quân! Tao thấy có tóc không à?
- Vậy à! Vậy mà tao thấy có hai cái sừng to tổ bố.
- Cái sừng gì vậy?
Quân phá lên cười:
- Mày bị mọc sừng!
Nghe nói vậy, Nguyên tiu nghỉu như mèo bị cắt đuôi. Anh buồn xo. Quân nhẹ nhàng kéo vai anh và nói nhỏ:
- Chiều hôm qua tao thấy thằng Kỳ râu vào nhà của Kim. Kim đối xử với hắn thân mật lắm. Hai người nói chuyện với nhau rất tâm đắt.
- Thật à?
- Sao lại không thật, chính mắt tao trông thấy, chính tai tao nghe mà Nguyên!
- Thế mà tại sao mày lại nói là tao bị mọc sừng?
Nguyên hoàn toàn không hiểu Quân vừa chơi xỏ mình. Sợ bạn của mình giận nên Quân vội nói:
- Mày mua cho tao một ít nước Nguyên ạ!
- Ðể làm gì vậy?
- Tao cần rửa cho sạch những lời mà Kỳ râu tán tỉnh Kim! Hì, hì...
Nguyên cà lăm cà lắp:
- Mày lại chọc quê tao nữa à!
- Sự thật là chân lý. Dù mày không tin đó là sự thật thì thằng Kỳ râu cũng tán tỉnh Kim rất tuyệt vời.
Anh bình tĩnh đáp:
- Chuyện đó không quan trọng. Ðiều quan trọng là Kim có thích thằng Kỳ râu hay không?
- Sao lại không thích? Trời ơi! Hai người chuyện trò rất ư là đồng thanh tương đắc, đồng khí tương cầu.
Lòng anh buồn bã. Vậy là còn gì mối tình đầu thắm thiết nữa. Hoa cúc ơi! Hãy vàng rực lên trong tâm hồn tôi một nỗi thất vọng đau đớn. Chuông vào lớp cũng bắt đầu kêu “reng, reng...” Quân kéo tay anh:
- Thôi, vào lớp mau!
Bước vào lớp, Nguyên làm bộ mặt lạnh hơn cà rem. Anh không thèm nhìn Kim. Tuy nhiên, anh cũng có liếc qua một chút. Kim vẫn xinh đẹp với hai má bầu bĩnh như búp bê. Ðiều đó làm anh càng thấy thất vọng não nùng.
Anh không hiểu tại sao con gái của thời buổi này lại thay đổi tính tình như chong chóng vậy? Mà thôi, giận Kim để làm gì, vì nàng có bao giờ mở miệng ra nói yêu Nguyên đâu! bỏ ra ngoài tai những lời giảng của cô giáo, Nguyên quay về chỗ của Quân và nói nhỏ:
- Bộ chiều hôm qua mày có đến nhà Kim à?
Quân đáp lí nhí:
- Tao bịa ra chuyện này để làm gì? Tao thấy thằng Kỳ râu cầm tay của Kim!
- Trời đất ơi! Hắn cầm tay của nàng sao?
Sự ngạc nhiên của anh càng làm Quân hứng chí:
- Không những cầm tay Kim mà hắn còn mở miệng nói như thế này nữa chứ!
- Hắn nói sao?
Lòng anh như lửa đốt, anh cần nghe Quân kể lại những lời gay cấn ấy thì cô giáo lại đi xuống phía anh. Anh ngồi im re. Hai con mắt dán vào quyển vở trước mặt, nhưng thật sự thì tâm hồn anh đã phiêu du về một nơi khác. Khi cô giáo quay lên phía bục giảng, chỉ chờ có vậy, anh vội hỏi Quân:
- Nè, hắn nói với Kim sao?
Quân tặc lưỡi:
- Hắn nói ghê lắm. Tao nghe mà cũng nổi da gà!
Chà, vậy thì nghiêm trọng quá! Sao anh lại ngu quá vậy? Sao anh không nói với nàng là anh yêu nàng? Ðể rồi thằng Kỳ râu lại nói trước. Anh thầm trách mình như vậy. Ngày xưa, Sơn Tinh với Thủy Tinh cũng vậy. Chỉ cần đi trước một bước là thắng lợi hoàn toàn. Còn bây giờ thì sao đây? Càng nghe Quân nói lòng anh càng quặn thắt lại, anh thúc giục:
- Hắn nói sao hả Quân?
Quân nuốt nước bọt:
- Hắn nói là hắn, là hắn rất nhớ.
Anh kêu lên trong cuống họng:
- Kỳ râu dám kêu lên nhớ Kim à?
- Khônng! Hắn nói là hắn nhớ trường, nhớ lớp lắm! Tội nghiệp hắn chưa?
À! Thì ra là vậy. Anh thở ra nhẹ nhỏm. Bao nhiêu nỗi lo âu được thở ra khỏi lồng ngực của cậu học trò. Anh còn đang định hỏi tiếp Quân những câu hỏi khác, thì lúc đó, Kim quay xuống bàn anh và nói:
- Ðề nghị hai bạn im lặng. Nói chuyện riêng nhiều qua nghen!
“Xì!” Chuyện này là chuyện riêng à? Anh định trả lời, nhưng Kim đã quay lên. Cái giọng nói đầy uy quyền của một lớp trưởng càng làm anh ghét... Kim!



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com