NGUYỄN THỊ BÍCH THOA: Chùm thơ SỢI NẮNG MÙA ĐÔNG

 

chan-dung-cay-but-tho-bich-thoa

Tác giả thơ NGUYỄN THỊ BÍCH THOA

 

QUÊ MẸ DẪU NGHÈO NHƯNG ẤM ĐÚNG KHÔNG ANH?

 

Em biết không khi thành phố sang đông
Bầy chim sẻ không đậu cành ríu rít
Buổi sáng lặng im, mây loang trời xám xịt
Bên ô cửa ngôi nhà trăn trở vẫn hoài đêm.

Nơi anh qua bông tuyết phủ bên thềm
Người ta đi làm vẫy chào nhau qua khe hở chiếc khăn len quàng kín
Tiếng bánh xe lăn bên dốc đời câm nín
Những cái hôn vội vàng đôi lứa hẹn tuần sau.

Góc phố mùa đông, phố cũng trở màu
Người con xa quê kéo vạt áo mình trong đêm thâu lạnh giá
Nhớ mùa xuân xưa, nhớ tuổi thơ đến lạ
Nao nức đợi giao thừa đun củi nấu chiếc bánh chưng xanh.

Em trở về nhà lặng ngắm khoảng trời xanh
Đong sợi nắng qua tay ngời hạnh phúc
Có tuổi thơ tung tăng, có mùi nâu bùn trong cuộc đời rất thực
Em có hiểu rằng dù cực vẫn hạnh phúc chạm đông.

Quê mẹ dẫu nghèo nhưng ấm đúng không anh?
MÙA ĐÔNG ẤM

Mùa đông về bên ô cửa rồi anh
Em thắp trong căn nhà mình một vài cây nến nhỏ
Những cây nến màu hồng anh nhớ không có mùi hương cây cỏ
Hương của tình đầu, hương khu vườn nhỏ em yêu.

Góc phố vào đông
Phố trăn trở bao điều
Người xích lô già co ro bên góc cây dưới chân nhà thờ Đá
Có cô bé ôm trên tay hộp chewing gum mệt lả
Một người mẹ nghèo níu áo vá ủ con

Chiếc đồng hồ treo tường điểm mỗi tiếng binh boong
Lốc lịch mỗi ngày vơi đi một tờ giấy trắng
Có người bảo rằng thời gian sao đi qua thật chậm
Người bảo thời gian chưa suy ngẫm đã hết ngày.

Anh trở về với tổ ấm anh xây
Ôm em trong vòng tay với mùi mồ hôi còn loang trên ngực áo
Bên ngoài thềm trời còn mưa gió bão
Căn bếp nhà mình ấm áp đúng không anh?

Em cần gì những nỗi nhớ mong manh
Những yêu ghét sân si và bao điều huyền ảo
Giữ chút thiện lòng cho người dưng vài chiếc áo
Dạy trẻ em nghèo vẽ nét thẳng nét cong
Thành phố quê mình rất ấm dẫu sang đông.

 

SỢI NẮNG MÙA ĐÔNG

 

Quê em mùa này đã lạnh đâu anh
Em chợt nhớ quê anh đang bên mùa đông chớm rét
Những hàng cây ủ mình trong màn đêm mỏi mệt
Anh có lặng tìm một thoáng nắng mong manh…

Có phải cánh diều rong đuổi khoảng trời xanh
Hay bão đời đã cuốn thật nhanh vào vùng trời xa lắc
Thành Phố ta đi qua hương hoa sữa đầu mùa rơi vào đêm khoan nhặt
Cho bước chân em chợt dừng lại một ngày.

Bài hát nào hát mãi đắm say
Thương một người ra đi và một người ở lại
Có một phím đàn ngân lên rơi tận miền xa ngái
Em thương một cung trầm ấm áp tiếng anh trao.

Quê em mùa này lấp lánh những vì sao
Ngàn ánh mắt trong veo trải qua miền tĩnh lặng
Em ước mình gởi vào mây sợi nắng
Sợi nhớ thương anh
Sợi hong ấm một lối về…

Em lặng nhìn dòng người và những chuyến xe
Dòng Bắc Nam hai chiều ngược hướng
Một cô gái bên sân ga lặng người như bức tượng
Một chàng trai si tình chạm vào ô cửa chuyến tàu đi.

Phố trở mùa phố bỗng nghĩ suy
Mắc nỗi yêu thương chút mầm xanh nho nhỏ
Em xõa tóc mềm đi qua chiều thôi gió
Một mùa đông về chạm ngõ...
Nhớ thương anh!

N.T.B.T

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com