Thơ NGUYỄN LÃM THẮNG

 

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng sinh năm 1973, quê Đại Lộc, Quảng Nam. Hiện anh là giảng viên Khoa Ngữ văn, Trường ĐHSP Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm thơ đã in Điệp Ngữ Tình (NXB Hội Nhà văn - 2007), Giấc Mơ Buổi Sáng (333 bài thơ thiếu nhi - NXB Đại học Huế - 2012), Họng Đêm (NXB Văn học - 2012).

Nguyen-Lam-ThangRRjpg


Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Những bài thơ lục bát của anh gửi về trang web leminhquoc.vn, vẫn là nhịp sáu tám truyền thống nhưng cách nói đã khác nhiều người. Tôi thích, vì ở đó có cách nói như cà rỡn, tưng tửng mà lại thâm trầm, ngậm ngùi trắc ẩn... Xin giới thiệu cùng bạn yêu thơ. Đọc đi, tôi tin bạn sẽ thích những bài thơ này...

L.M.Q

XI.2012



 

Thời gian rớt

 

Sợi thời gian rớt trên vai

Ta đem ta chẻ làm hai mảnh đời

Một, ta đem tặng em chơi

Một còn lại, ngậm trên môi, đỡ buồn

 

Đầu non cuối bãi

 

Co cái cẳng, gác cái tay

Phiêu phiêu, ta thích ngủ ngày với em

Kệ cha cơn gió khua rèm

Lá khô cứ rụng, chẳng phiền chúng ta

 

Một đàn ông, một đàn bà

Cộng đi, cộng lại, đoán là trăm năm

Một chỗ nằm, hai chỗ nằm

Cộng trừ thêm bớt vẫn đằm thủy chung

 

Đâu khởi thủy? Đâu cuối cùng

Lửa trong tim, vẫn cứ hừng hực reo

Một nghèo cộng với một nghèo

Níu nhau, ta cõng qua đèo tri âm

 

Một huyên náo, một lặng thầm

Trong hộ khẩu, khắc chữ tâm đỏ lòm

Dập dìu cuối bãi đầu non

Ca dao hát điệu bồng con í à!

 

Cuối

 

Thưa em, anh biết… chết liền

Bàn tay năm ngón làm phiền bàn tay

Những đam mê, được phơi bày

Trong đôi mắt, chứa vạn ngày yêu thương

 

Anh về trích cú tầm chương

Bôn ba cắt nghĩa yêu đương là gì

Một hai ba bốn là si

Bốn ba hai một còn tùy nhân gian

 

Thưa em gió núi mây ngàn

Lang thang chưa hết đoạn tràng đâu em

Kiếp người mọc một cánh chim

Vờn trong bão tố, lướt miền trầm kha

 

Một đêm níu bóng trăng tà

Liêu xiêu hát khúc nguyệt ca lặng thầm

Dừng chân cuối bến cát lầm

Nghe lời trăn trối ngàn năm xanh lè.

 

Nguyện

 

Thưa em, mộng tưởng đã tàn

Khói u mê, phủ ngút ngàn thiên thanh

Sóng cuồng loạn, khéo khoe nanh

Tám phương nhũng nhiễu, nát nhành phù hư

 

Thưa em, anh cũng mệt đừ

Giấc mơ cố lý bây chừ nát tan

Rượu từ ly, xé tâm can

Trắng đen xin được hóa vàng, thưa em!

 

Ngó xuống nhân gian

 

Em từ mắt lệ trầm ưu

Vườn thanh tân, máu hận cừu thầm loang

Suối ngưng, tắt lịm tơ đàn

Đá phai giọng kể, rêu khàn tiếng rên

 

Một lần nhắm mắt, rồi quên

Lệ xanh chảy xuống triền miên kiếp người

Ghét thương làm mặn bể khơi

Mở hai con mắt, khép lời từ bi

 

Tiễn

 

Cỏ xưa mọc chỗ ta ngồi

Khói nhang nhòe lấp bóng người lướt qua

Bụi hồng vừa mới nở hoa

Tiếng kinh thắp đỏ vân hà cõi không.

 

May còn tâm sự cùng em

 

Phù sinh lổn ngổn một bè

Đời trôi vào những bộn bề khả thi

Mệt nhoài, thất thểu ngày đi

Gió hờ hững rụng, sương trì trệ gieo

 

Đá mòn hốc mắt rong rêu

Ngậm câm ngó ngược nắng chiều dạt trôi

Tồn sinh, lác đác cuộc chơi

Lá hoa lăn lóc bụi đời hom hem

 

May còn tâm sự cùng em

Dẫu cho cháy card, mòn sim, cũng là

Lời trao xóa nỗi cách xa

Yêu thương thổi dạt chúng ta về gần.

 

Máu đỏ bên trời

 

Úa vàng vọt, giấc chiêm bao

Giở trang tục lụy bước vào nhân gian

Bể dâu thấm đá hồng hoang

Nỗi đau tiền kiếp mờ loang dấu đời

 

Lơ phơ mấy cụm mây trời

Gói gom nhật nguyệt vào lời thị phi

Chặt sông róc núi cũng vì

Mở lòng ngậm những sân si càn bừa

 

Bụi đời chất đống a dua

Bạo tàn khuynh loát, lọc lừa nhân tâm

Đường khuya sềnh sệch cát lầm

Tâm như đốt một nén trầm được chăng?

 

May còn trên tóc, vầng trăng

Soi vào cái chết vĩnh hằng xưa sau

Tiếng chim thổ huyết giang đầu

Cần chi hót giọng lụy cầu thế gian

 

Trời mang mang, đất mang mang

Một đêm nằm nhớ văn lang quá trời

Sụt sùi, khóe mắt lệ rơi

Nhịp tim âu lạc rã rời bể đông

 

Nằm mơ hạc trắng qua sông

Chở bao kinh kệ rửa lòng u mê

Mồ hôi thấm giọt bồ đề

Tiếng chuông đã vọng bên lề sương xanh.

 

Là rứa đó

 

Vô tư, lỏng một chỗ nằm

Vầng trăng lu, cũng cà lăm thấy mồ

Môi thâm ú ớ bụi bờ

Ngậm dăm ba giọt máu, đờ đẫn run

 

Râu ria lởm chởm chổi cùn

Xác thân đồng hóa dế giun loằng nhoằng

Thắp nhang tưởng niệm hai răng

Chắp tay lạy, cuộc tình băng hà, buồn !

 

Nửa đêm, con nhện cởi truồng

Tơ trinh kéo vội qua buồng tử sinh

Vòng vo, rồi cũng gặp mình

Võng đời mỏng lét bóng hình thế gian

 

Gục đầu, bất chợt chuông vang

Mơ hồ thánh giá, bàng hoàng chúng sanh

Bàn tay rách nát tanh bành

Thề xin chắp vá cho lành họng đêm!

 

Lật trang khuya

 

Còn nghe chó sủa trong lòng

Da se sẻ rợn, gió long nhong về

Gót mồ côi, ngột cơn mê

Liêu xiêu phố, nghẹt bốn bề chênh chao

 

Sông gầy đuối mộng ngàn sao

Xưa và nay, đắm lụy màu thế nhân

Cảo thơm, đượm nét ân cần

Chữ xiêu, ngợp nỗi trần gian khóc cười

 

Dội lòng rát trận mưa rơi

Đông tây rót đẫm cuộc chơi phong trần

Dòng đời lưng lửng phù vân

Chữ tâm hụp lặn xoay vần nỗi đau!

 

Bơi qua cồn Hến

 

Nhớ chiều bữa nớ bơi sông

Ta như cá lội chổng mông lên trời

Bên tê lệch một bóng người

Bên ni trệ một dáng ngồi du côn

 

Ta qua hái lá bên cồn

Nắng phơn phớt nắng chở hồn lưu ly

Em nghiêng tóc xuống nhu mì

Mắt thu rỏ giọt xanh rì sông Hương

 

Mơ hồ chi rứa kiều nương

Trái sung rụng kín thiên đường ái ân

Bơi xa, lo lắng thêm gần

Mặc em, ta hú giữa trần gian trôi

 

Chân đạp nước, mắt ngó trời

Tay quơ kim cổ, ngực phơi hồng trần

Em đừng ngó, đừng phân vân

Hãy ùm xuống, kíp xoay vần nước non

 

Kìa hai con mắt tròn tròn

Dõi theo ta, tuốt bên cồn lẻ loi

Không bơi, em cũng mệt nhoài

Ta vờ chết đuối, rồi ngoi lên bờ

 

Ta bơi lặn, đúng nhịp thơ

Cho em luống cuống phút chờ đợi ta

Nắm tay em kéo giang hà

Hoàng hôn lạnh mướt ướt nhòa tiếng hôn.

 

N.L.T

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com